Tiêu Nghiễn Trạch đi vào trong viện, cầm giày thêu ném đi, một cước bay vút lên trời, khiến một chiếc giày bay ra ngoài viện, còn một chiếc khác thì ném lên cây anh đào, lơ lửng treo trên đó. Cậu nhóc lấy ná ra ngắm, viên đá vèo một phát bay đi, chuẩn xác không trượt đánh trúng chiếc giày thêu nhỏ.
"Nhìn thấy không, có muốn cùng ca học không!" Tiêu Nghiễn Trạch dạy dỗ đệ đệ.
Nghiễn Thần vẻ mặt sùng bái nhìn ca ca:"Thật là lợi hại quá."
Lúc này bỗng nghe thấy phía cửa viện có tiếng nữ nhân cười nói, Nghiễn Trạch vội hô lên: "Đi mau!", sau đó mang theo đệ đệ chạy ra bên ngoài nhanh như chớp, vừa tới cửa liền chạm mặt mẫu thân Chu thị của mình.
Chu thị bị hoảng sợ: "Thằng nhóc đáng chết này, không ở học đường sao lại chạy tới đây?" Nhìn thấy Nghiễn Thần do Diêu di nương sinh ra, bà càng tức giận giáo huấn con: "Lớn không ra lớn, nhỏ không ra nhỏ, các người ở cùng một chỗ chỉ biết làm loạn!"
Tiêu Nghiễn Trạch cười hì hì dạ hai tiếng, kéo đệ đệ chạy ra ngoài. Lúc này Tiêu Tố Thu mới nhìn thấy chiếc giày thêu nho nhỏ trên nhánh cây anh đào. "A, tẩu tử, chị xem kia không phải là giày của Ký Mi hay sao?"
Hai nữ nhân ngơ ngác nhìn nhau, nhanh chóng chạy vào phòng, chỉ thấy nữ nhi ngồi trên giường hai chân trần trụi, thỉnh thoảng còn lấy tay xoa xoa ngón chân đau đớn.
"Ôi chao, trời đất ơi, sao lại gỡ ra thế này? Ai cho ngươi gỡ ra?" Tiêu Tố Thu nhặt miếng vải trắng lên, ném
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-mi-day-chong-tuong-cong-dung-nhu-vay/104462/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.