Chương trước
Chương sau
Đêm ấy tuyết rơi suốt một đêm, sáng hôm sau, ngoài trời đã phủ một màu trắng muốt.
Khi Duẫn Thận Nhất tỉnh lại, trong phòng đã tràn ngập mùi thuốc lá, thật lâu sau hắn mới nhớ lại đêm qua.
Từ từ gội đầu, mở cửa sổ, một luồng khí lạnh òa vào pha loãng đi mùi thuốc nồng đặc, nhìn chiếc gạc tàn đầy đầu lọc, hắn biết mình thất thường. Nụ hôn ấy làm hắn trằn trọc cả đêm, giờ càng không biết phải nói với Lâm Phong như thế nào.
Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, với một người say rượu thì càng không thật, không chừng Lâm Phong cũng chẳng biết mình hôn ai. Nghĩ vậy, Duẫn Thận Nhất cũng bước ra khỏi phòng, một mùi cháo thơm thơm bay vào mũi, giai điệu trong bụng hắn cũng xướng lên đáp lại.
Nghe thấy tiếng động, Lâm Phong ngó đầu khỏi phòng bếp.
“Duẫn cửu đẳng, anh tỉnh rồi à. Tôi không biết bình thường sáng anh ăn gì, nên tôi tự làm chủ đi mua ít quẩy về, nấu chút cháo hoa, anh không bận tâm chứ?”
Thấy Lâm Phong không nhắc lại chuyện tối qua, nhất thời hắn thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên không nhớ.
“Thế nào tôi lại không biết xấu hổ để anh phải chuẩn bị bữa sáng vậy chứ…” – Duẫn Thận Nhấp đáp lại, mùi hương kích thích, hắn ngồi vào bàn.
“Không có gì, xem như tôi cảm tạ chuyện đêm qua Duẫn cửu đẳng đã thu lưu.”
Lâm Phong vừa nói vừa bê hai bát cháo hoa ra, mùi thơm ngào ngạt, Duẫn Thận Nhất hít sâu một hơi, đã lâu không ngửi thấy mùi thơm của món ăn ấy, bụng như lại càng đói hơn.
“Ngày hôm qua…” – hắn ngừng lại một lúc, “…anh uống rượu nhiều lắm.”
“Ôi?” – Lâm Phong buông bát, bắt đầu cào cào tóc, ngại ngùng nói: “Hôm qua không hiểu thế nào lại uống nhiều thế, hổ thẹn rồi… Ừm Duẫn cửu đẳng, đêm qua… tôi không làm gì quá phận chứ?”
“Khụ… khụ…” – Duẫn Thận Nhất sặc một miếng cháo ngay cổ họng, ngẩng đầu thấy Lâm Phong nghi hoặc nhìn hắn, vội nói: “Không có…”
Lâm Phong yên tâm, lại cào cào tóc, cười nói: “Vương Ấn luôn nói tôi không uống được rượu, vừa uống đã say bí tỉ, ha ha, lần này thì tôi có lý do phản bác lại cậu ta rồi.”
Duẫn Thận Nhất cắn một miếng quẩy, nghe xong tuy không sặc nữa, nhưng lại bị nghẹn, vội vàng tìm nước uống. Hắn không thấy được nơi đáy mắt Lâm Phong nhạt nhòa sắc ưu thương.
Liên tiếp hai lần không sặc thì nghẹn, không khí bữa ăn dần trở lên kỳ quặc. Lâm Phong như nhận ra điều gì, không nhắc lại nữa, hai ba miếng nuốt xong bữa sáng kỳ quái, rời đi.
***
Đối với Duẫn Thận Nhất, chuyện ngoài ý muốn ấy cũng trôi dần theo thời gian, ấn tượng dần phai nhạt. Tết qua đi, một vòng ganh đua thi đấu lại bắt đầu. Bận rộn với lịch thi đấu dày đặc, hắn không còn thì giờ nhớ đến nụ hôn ấy, cũng không có cơ hội gặp mặt Lâm Phong nữa.
Nhưng Lí Mẫn Hân, từ sau khi xem kì phổ[1] ván cờ Duẫn Thận Nhất với Lâm Phong thì cứ muốn đấu với Lâm Phong mãi. Mỗi tội số trận đấu của hắn cũng không ít hơn Duẫn Thận Nhất là bao, nên mặc dù thời gian thi đấu dày đặc, hắn lại bất ngờ phát hiện ra một chuyện. Té ra mỗi trận đấu của Duẫn Thận Nhất, Lâm Phong đều đến xem, tuy không phải xem trực tiếp mà nghiên cứu trong một phòng khác, cùng với rất nhiều phóng viên. Nếu không để ý thì rất khó khiến người khác chú ý tới Lâm Phong, Lí Mẫn Hân cũng vì vẻ chuyên tâm ấy hấp dẫn mới phát hiện ra y.
Lần đầu tiên thấy Lâm Phong – Lí Mẫn Hân cũng không để ý, chỉ chào một tiếng, kết quả là Lâm Phong căn bản không để ý tới hắn, hồn đều đặt trên bàn cờ, tâm không chuyển rời.
Lần thứ hai thấy Lâm Phong – Lí Mẫn Hân vỗ vỗ vai y, sau đó cùng y thảo luận về ván cờ. Suy nghĩ và phân tích của Lâm Phong, cùng với năng lực suy tính chính xác làm lòng Lí Mẫn Hân rục rịch, càng muốn đấu một ván cờ với Lâm Phong hơn. Nhưng thẳng đến khi kết thúc, Lâm Phong đều không biết người bàn luận với mình là ai, ánh mắt của y từ đầu đến cuối đều không rời khỏi bàn cờ.
Lần thứ ba thấy Lâm Phong – Lí Mẫn Hân biết không còn là sự trùng hợp nữa. Hắn hỏi thăm mới biết, không chỉ ba trận đấu này, mà từ suốt sáu năm nay qua, chỉ cần có trận đấu của Duẫn Thận Nhất thì Lâm Phong sẽ đến, gió mặc gió, mưa kệ mưa. Rất nhiều người nói, Duẫn cửu đẳng có một người siêu cấp sùng bái thế đấy.
Nhưng tất nhiên, nhiều thì nhiều người nói, bản thân đương sự lại chẳng hề hay biết. Nên khi vòng thi đấu chấm dứt, ngũ hổ tướng tụ tập tại “Hắc & Bạch” để thư giãn, Lí Mẫn Hân lại nửa ghen nửa giễu lôi chuyện này ra, làm Duẫn Thận Nhất ngẩn người, run tay đổ cả cốc cà phê.
“A! Làm gì vậy!” – chiếc quần xúi quẩy của Lưu Minh Dịch hứng nguyên cốc cà phê, vội rút giấy lau, nhưng lau thế nào cũng không sạch.
Duẫn Thận Nhất giật mình hồi tỉnh, vẻ mặt không thay đổi, trái lại nói: “Cậu nên thấy may vì cà phê đã nguội đấy.”
Lưu Minh Dịch oán hận nói: “Nếu là cà phê nóng, thì hai tay ông sẽ bị bỏng trước, lúc ấy tôi không chiến mà thắng, ông cũng đừng có trốn trong nhà mà khóc.”
“Nếu vì đối thủ bị thương mà thắng trận, đấy là chuyện không còn cách nào khác, cũng chẳng ai vì thế mà cho rằng cậu giỏi hơn tôi đâu.” – Duẫn Thận Nhất thản nhiên đáp trả, thong thả lau cà phê dây trên tay.
Lưu Minh Dịch bị nghẹn nửa ngày không nói được gì.
Cuộc tụ họp lần này kết thúc, trước lúc chia tay, Lí Mẫn Hân đã hỏi Duẫn Thận Nhất cách liên hệ với Lâm Phong, muốn hạ một ván với Lâm Phong trước khi vòng thi đấu bắt đầu. Duẫn Thận Nhất như lơ đãng, mở di động, không đưa số cho Lí Mẫn Hân mà lại trực tiếp ấn nút Call, thẳng đến khi tiếng Lâm Phong truyền tới, hắn mới giật thót, vội vàng cúp máy.
“Thận Nhất, tối nay ông lạ quá.” – Lí Mẫn Hân kỳ quái nhìn hắn, “Thế nào, có người liên tục sáu năm đến xem ông thi đấu, hưng phấn hả?”
“Không có gì, trận đấu gần đây làm tôi mệt thôi.” – Duẫn Thận Nhất đáp bâng quơ, cúi đầu tìm số điện thoại Lâm Phong lần nữa, đưa cho Lí Mẫn Hân lưu lại.
“Thôi đi, tôi không tin ông không thích, có một người siêu cấp hâm mộ kiên định ủng hộ ông đến thế, hơn nữa bản thân cũng là kì thủ chuyên nghiệp, đổi lại là tôi đã sướng tận trời rồi. Đáng tiếc Lâm Phong không phải là phụ nữ, nếu không tôi còn tưởng hắn yêu ông đấy. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, kì lực của tôi cũng không kém ông, sao không ai ủng hộ tôi nhỉ?”
Duẫn Thận Nhất đột nhiên nhớ tới cái hôn kia, đó là nụ hôn ngoài ý muốn trong cơn say. Nhưng hắn càng dùng lý do ấy thuyết phục bản thân mình, thì cảm giác khi bị hôn lại càng hiện lên rõ ràng trong đầu hắn. Hương rượu nồng đượm, môi lưỡi giao triền mang đầy khát khao và dục vọng, cả đóa hoa lửa rực rỡ nơi đáy mắt ấy, hàm chứa một tình cảm mãnh liệt khó tả, chẳng lẽ… chẳng lẽ nụ hôn ấy không phải ngoài ý muốn ư?
Dù cho Duẫn Thận Nhất suy đoán thế nào, hắn cũng không thể tìm Lâm Phong chứng thực. Nhưng chuyện ấy cũng không làm phiền hắn được nữa, vì sau hai ngày nghỉ ngơi, lịch trình thi đấu của hắn lại dày đặc, lần này đối thủ lại là kì thủ nước ngoài, mỗi ngày chỉ nghiên cứu kì phổ của đối thủ, chơi cờ, thi đấu, phục bàn cũng đã làm hắn muốn đứt hơi. Chỉ nghe được một thông tin duy nhất liên quan đến Lâm Phong – là y từ chối chơi cờ với Lí Mẫn Hân với lý do: không có thời gian.
Chẳng lẽ Lâm Phong so với kì thủ hàng đầu bọn hắn còn bận hơn ư? – lúc Lí Mẫn Hân nói với Duẫn Thận Nhất, giọng nói còn mang theo cơn giận bất bình.
Duẫn Thận Nhất lại nghi hoặc, liệu Lâm Phong có theo tới nước ngoài xem trận đấu của hắn không. Nhưng có nghĩ cũng thấy không có khả năng, không tham gia thi đấu thì thôi, xuất ngoại cũng không phải chuyện dễ dàng, chi phí lại cao, không bằng ngồi ở nhà xem trên mạng, vừa đỡ tốn sức vừa tiết kiệm tiền.
Lần này thì Duẫn Thận Nhất đoán đúng, quả nhiên Lâm Phong xem trên mạng.
Căn phòng Lâm Phong ở là một căn phòng cũ kĩ, trong sân có một cây ngân hạnh che kín trời, thân cây to phải hai người ôm mới xuể, mang một phong cách cổ kính, nhưng căn phòng cũ nát lại như không phù hợp để ở. Thuê nơi này đều là những người có hoàn cảnh kinh tế eo hẹp, và Lâm Phong là một trong số đó.
Đồ đạc trong phòng không nhiều, đáng giá nhất là chiếc máy tính Lâm Phong sử dụng. Trên màn hình là kì phổ trận đấu của Duẫn Thận Nhất, Lâm Phong không nghiên cứu một mình, mà qua phòng chat bình luận với bạn bè trên mạng. Đang lúc bình giảng gay cấn thì chuông điện thoại reo lên.
Lâm Phong “A!” một tiếng, vội vàng cầm điện thoại bỏ chạy, ngay cả máy tính cũng không kịp tắt.
Xong rồi! Xong rồi! Lại quên cả giờ giấc.
Lâm Phong cũng không muốn mấy tháng liền bị khấu trừ tiền lương nữa, cứ thế thì sớm muộn gì cũng chết đói mất thôi.
Lâm Phong vừa chạy đi, đám bạn bè trên mạng không biết tình hình lúc ấy của y, cứ liên tục hỏi mà không thấy câu trả lời, đều đánh một icon “Chảy mồ hôi”, chủ đề bàn luận về kì phổ cũng đi theo vị chủ nhân xuất quỷ nhập thần ấy.
“Có phải mất mạng không?” – một người mới viết.
“Avatar vẫn còn sáng.” – một người đã quen đành đánh ra những dòng bất đắc dĩ, “Sky thường đang bình giảng kì phổ thì mất tích giữa đường, cũng thành quen rồi.”
“Ô? Sao lại thế? Tôi đặc biệt tới để nghe Sky bình về kì phổ của Duẫn cửu đẳng đấy, sư phụ tôi nói, Sky rất hiểu về Duẫn cửu đẳng, không ai có thể so sánh được, mà mỗi lần nghe Sky bình thì đều cảm nhận được không ít tâm ý.”
“Không phải vội, khi Sky trở về sẽ bình giảng tiếp, cậu cứ kiên trì đợi, nhất định sẽ thấy.”
“A, tôi biết rồi, cám ơn chú.”
“Ê này này, cậu nhiêu tuổi, tôi mới mười chín thôi, đừng có gọi tôi là chú.”
“Hả? Phi, sao không nói sớm, tui cũng mười chín…”
“……”
“Sky rất có tiếng sao?” – lại một người mới khác viết.
“Uây, cậu là người tinh cầu nào vậy, ngay cả Sky mà cũng không biết sao?” – người mới nãy còn không biết gì, đã lập tức giả bộ như một lão làng, khoa trương đánh liên tiếp một hàng dài dấu chấm than.
“Tôi, tôi… hôm nay mới lên mạng… thấy phòng chat này rất náo nhiệt, nên mới click vào xem…”
“Đằng ấy nhiêu tuổi?”
“Mười, mười hai…”
“Lại đây, anh đây dạy nhóc một khóa cơ bản về cờ vây online…”
Cứ như vậy cho đến tối Lâm Phong về, thấy trên màn hình toàn những từ ngữ thổi phồng quá trớn, buồn cười di chuột lên trên, xem không được mấy đã úp mặt xuống cười như nắc nẻ. Theo như cách miêu tả thì y căn bản không phải là người, mà là thần, không gì không làm được, có thể lên trời, xuống đất, dời non lấp bể…
Hai người chat đã thành nghiện, một người thổi phồng, một người chớp chớp mắt lắng nghe, thỉnh thoảng còn cảm thán một câu làm cho cái người thổi phồng kia càng đắc ý. Những người khác trong phòng đã không nhẫn nại được off xuống, có mấy người chen vào mấy câu, mong sửa mấy câu sai đem Lâm Phong trở về người bình thường, thì bị cả hai nhóc đồng loạt nã pháo, làm cho người ta không dám nói nữa. Kết quả thì, trong phòng chat giờ trừ Lâm Phong thì chỉ còn hai thằng nhóc kia.
Nghĩ nghĩ, Lâm Phong len lén rời khỏi phòng chat, cũng không dám lên tiếng nữa, bằng không sẽ làm hai nhóc kia phấn kích quá độ dìm y chết đuối trong nước miếng cũng nên.
Rời khỏi phòng chat, đi dạo loanh quanh trên mạng một lúc thì nhận được một lời mời đấu cờ. Lâm Phong vừa thấy tên tài khoản là “Tha sơn chi thạch” thì vui mừng, người quen, đã giao thủ trên mạng mấy lần. Quan trọng là ngoài đời người này cũng là một kì thủ chuyên nghiệp nổi danh trong nước, cũng tham gia cùng Duẫn Thận Nhất một vòng đấu, chẳng qua hai người không cùng tổ. Nếu Duẫn Thận Nhất với “Tha sơn chi thạch” cùng một tổ, vậy có thể theo dõi trực tiếp trận đấu của hai người ấy rồi.
Nghĩ đến ấy, Lâm Phong trực tiếp nhận lời mời đấu của “Tha sơn chi thạch”.
Những năm gần đây, tuy Lâm Phong đã rời bỏ những trận đấu trong thực tế, nhưng y vẫn sống trong những ván cờ online. Có lẽ đối mặt với những trận đấu căng thẳng gay cấn, trước màn hình máy tính cũng làm giảm áp lực rất nhiều so với thực tế. Nhưng cơ hội cũng thế mà ít đi, trên mạng vốn thoải mái, không biết đối thủ là ai, đại đa số không phải là kì thủ chuyên nghiệp hay nghiệp dư, mà phần lớn là những người thư giãn và luyện tập cờ, người như Lâm Phong thực sự rất hiếm.
Nếu như khi mới bắt đầu lựa chọn chơi cờ online là bởi cơ thể y đã rơi vào đường cùng, thì hiện tại Lâm Phong lại thích nó. Có thể nói, không có cờ vây online sẽ không có Lâm Phong ngày hôm nay. Bầu không khí trên mạng rất nhẹ nhõm, Lâm Phong có thể tận hứng chơi cờ, không cần lo khả năng thừa nhận của cơ thể. Mấy năm gần đây, những trận đấu lớn trên mạng cứ đến cứ đi, đã giúp Lâm Phong giữ được ý niệm muốn thắng để bảo trụ vị trí kì thủ chuyên nghiệp. Ý niệm cầu thắng. Theo góc độ thực tế mà nói, những kì thi đấu online đều tiêu tốn ít hơn thực tế rất nhiều, tiết kiệm thời gian, tiền bạc, lại có thể hạ với nhiều kì thủ khác nhau.
Điều tiếc nuối duy nhất có lẽ là rất ít khi được đối đầu với các kì thủ trình độ cao. Những kì thủ có trình độ cao hầu hết là kì thủ chuyên nghiệp, mà những người này lại chẳng lên mạng thư giãn, dù có ngẫu nhiên lên một hai lần, thì Lâm Phong cũng không nhất định gặp được. “Tha sơn chi thạch” là kì thủ chuyên nghiệp Lâm Phong đã gặp, thực lực xem như mạnh nhất trong những người y gặp trên mạng. Thực tế thì, sau khi đấu với Duẫn Thận Nhất, Lâm Phong rất mong có thể hạ lại ván cờ ấy trên mạng, lúc ấy nhất định y sẽ chơi xuất sắc hơn, đáng tiếc Duẫn Thận Nhất đã từng nói… tuyệt đối không chơi cờ online nữa, nên y cũng chỉ có thể hy vọng để lòng vậy thôi.
Nhưng Lâm Phong đâu ngờ rằng, tuy Duẫn Thận Nhất từng tuyên bố với phóng viên không bao giờ chơi cờ online, nhưng không có nghĩa là hắn không xem online. Và ván cờ Lâm Phong đấu với “Tha sơn chi thạch” ấy, Duẫn Thận Nhất vừa được xem, không chỉ thế, còn xem cùng một máy tính với Triệu Lỗi, Kỉ Hiên, và cả Lí Mẫn Hân.
Kì thật lần này là Kỉ Hiên tới mượn máy tính, máy của hắn bị hỏng. Lí Mẫn Hân với Duẫn Thận Nhất thì không bao giờ chơi cờ online, làm gì có máy tính, cuối cùng thì chỉ có Triệu Lỗi luôn mang theo laptop để tám với bạn gái.
Vừa bước vào, Lí Mẫn Hân đã tìm Duẫn Thận Nhất để hạ ván cờ, kệ Kỉ Hiên đang líu ta líu tíu với Triệu Lỗi.
“Mai ông có trận đấu, đối phương đâu có dễ đối phó, không nghỉ ngơi lấy sức đi còn lên mạng làm gì?” – bịn rịn chào tạm biệt bạn gái, Triệu Lỗi vừa oán giận vừa đẩy máy sang cho Kỉ Hiên.
“Chính vì khó đối phó mới phải lên mạng.” – Kỉ Hiên toe toét, “Tôi nghe nói đối thủ lần này của tôi – An Tả Thanh có thói quen, trước mỗi lần thi đấu sẽ lên mạng bắt nạt mấy tay mới để giảm căng thẳng, mà tay mới bị bắt nạt càng mạnh thì chứng tỏ đối thủ của hắn càng gây áp lực cho hắn.”
“Thiệt hay giả thế? Ông nghe ai nói?” – Triệu Lỗi cười không ngừng, ra là còn có người có thói quen như vậy, một kì thủ chuyên nghiệp có năng lực thi đấu tại kì thi cao nhất còn vì căng thẳng mà đi chèn ép mấy kì thủ mới, cũng thật thiếu đạo đức quá đi.
“Mấy ngày nay chúng ta toàn lôi mấy kì thủ nhất lưu đi uống rượu, mười thì tám chín người quá chén nói ra.”
“A ha ~~” – mấy người trong phòng đồng loạt cười.
An Tả Thanh chính là “Tha sơn chi môn”. Tin tình báo của Kỉ Hiên chiếm được không sai, đúng là An Tả Thanh từng có thói quen xấu như thế, nhưng vấn đề là tin tình báo này đã cũ rồi, cũng đã quá đát rất lâu.
Hành vi ức hiếp mấy kì thủ mới của An Tả Thanh từng bị rất nhiều người trên mạng khiển trách, thậm chí còn có một đợt đại khai sát giới với An Tả Thanh, nhưng dù sao An Tả Thanh cũng là một kì thủ chuyên nghiệp, mấy kì thủ nghiệp dư dù có muốn liên hiệp thế nào cũng bị An Tả Thanh hạ gục, điều đó khiến gã càng đắc ý hơn, nhưng cũng không kéo dài được bao lâu thì gặp Lâm Phong.
Cấp của Lâm Phong trên mạng cũng không cao, nhưng An Tả Thanh nào biết, nguyên nhân cấp của Lâm Phong thấp thì có nhiều lắm, tỷ như thường xuyên hạ một nửa thì bị Vương Ấn đuổi giết tới cửa lôi đi, hoặc quên thời gian lên lớp nên bỏ giữa chừng, không thì vừa theo chân người ta chơi cờ, vừa chỉ điểm kì nghệ cho mấy kì thủ mới trên mạng, nói chung là còn nhiều nữa nữa ~~
Danh tiếng của Sky trên giới cờ vây mạng có bao nhiêu vang dội, An Tả Thanh khi ấy mới tiếp xúc với internet, tuổi trẻ khí thịnh hoàn toàn không biết gì. Kết quả là lần đầu tiên đã bị Lâm Phong gọn gàng một đao hạ sát. Từ ấy cứ mỗi tháng, An Tả Thanh không phục tìm đến cửa, ba lần liên tiếp sau đó cũng bị Lâm Phong hạ gục, về sau phục không đi ức hiếp tay mới nữa, mà trước mỗi trận đấu đều tìm đến Lâm Phong.
Đó cũng là chuyện hai năm về trước, An Tả Thanh trải qua mấy năm tôi luyện, kì lực cũng tăng rất nhanh, giờ đấu với Lâm Phong, kết cục ván cờ đã không bị nghiêng về một phía nữa, có lúc thắng lúc thua. Điều ấy chỉ có trên mạng thôi, có thể hạ cờ thoải mái tùy ý, nếu ở trong hiện thực chỉ sợ kết cục đã nghiêng về một phía rồi, mà người ngã xuống kia đổi thành Lâm Phong.
Tài khoản đăng nhập của Kỉ Hiên dùng trên mạng là “Linh linh thất”, nhanh chóng tìm được “Tha sơn chi môn”, thấy hắn đang đấu cờ với người khác thì bật cười, nhưng cười một lúc thì thêm vài phần kinh ngạc, theo thông số lượng người đứng xem, thì số lượng này không hề ít, chẳng lẽ có nhiều người thích xem hắn ức hiếp tay mới đến thế sao?
Click vào cửa sổ theo dõi, Kỉ Hiên vừa trông thấy tên đối thủ của An Tả Thanh thì “A” lên một tiếng, ngẩng đầu lại nhìn Duẫn Thận Nhất.
“Sao vậy? Vô cùng thê thảm hả? Cho tôi xem với.” – Triệu Lỗi chòi đầu vào, vừa xem Duẫn Thận Nhất đấu với Lí Mẫn Hân vừa nhìn An Tả Thanh ức hiếp kì thủ mới, có vẻ như đối với ván cờ An Tả Thanh chèn ép kì thủ mới thì hứng thú hơn.
Kỉ Hiên không nói, nghiêng người cho Triệu Lỗi thấy được tài khoản của hai người đang đấu cờ, Triệu Lỗi cũng lại “A” một tiếng, rồi quay đầu lại nhìn Duẫn Thận Nhất.
Kỉ Hiên trộm cười hí hí, bĩu môi với Lí Mẫn Hân làm Lí Mẫn Hân chả hiểu ra làm sao cả, ném quân cờ sang một bên, chạy tới bên máy tính, sau đó thì nhìn hai cái tên thần kinh đang cười kia.
“Chẳng phải là Sky sao, biến mất thần bí như thế… Mà không đúng, Sky đâu phải người mới, sao An Tả Thanh tìm được hắn?” – Lí Mẫn Hân cũng hứng thú, đẩy Triệu Lỗi sang một bên để nhìn kỹ ván cờ.
Không lên mạng không có nghĩa là không biết chuyện trong giới cờ vây onlne. Lí Mẫn Hân chẳng những nghe nói về Sky mà còn từng hạ một ván với người mang tên Sky đó, mỗi tội ván cờ ấy không hoàn thành, mới bắt đầu vài tiếng Sky đã mất tích, kết cục ván cờ cũng chẳng đâu vào đâu. Hơn nữa cũng vì chuyện ấy, Lí Mẫn Hân có ấn tượng không tốt với cờ online – Ngay cả một ván cờ cũng hạ chưa xong đã biến mất là một chuyện quá mức vô lễ, dù cho có chuyện quan trọng đến đâu thì nhận thua so với giữa đường biến mất vẫn lễ phép hơn nhiều. Đây cũng là nguyên nhân Lí Mẫn Hân không chơi cờ online nữa, mà ván cờ kia cũng là ván cờ duy nhất Lí Mẫn Hân chơi trên mạng.
Nhưng cái tên Sky lại là Lí Mẫn Hân nghe được từ miệng danh thủ Duẫn Thận Nhất đầu tiên – người tuyệt đối không tham gia Cờ vây Online. Người khác chỉ biết Duẫn cửu đẳng không bao giờ tham gia Cờ vây Online, nhưng nào biết hắn vì sao lại không gia nhập. Lý do thực ra rất vớ vẩn, vì Duẫn Thận Nhất – người mười năm trước mới chỉ là một kì thủ sơ đẳng, chín năm trước đã dành chức quán quân trong giải kì thủ tiềm năng trẻ, sáu năm trước lần đầu tiên liên tiếp chiến thắng ba lần đệ nhất kì thủ cửu đẳng Hàn Lạc,… và đã từng phát ba lời khiêu chiến với Sky, kết quả đều bị Sky lờ đi. Duẫn Thận Nhất – một người tự tin gần như kiêu ngạo, sao mà nuốt trôi được cơn giận ấy, hơn nữa lúc ấy vẫn còn trẻ, tài năng lộ rõ, buổi phỏng vấn sau ngày ấy, giận dỗi nên đã tuyên bố không bao giờ đặt chân vào Cờ vây Online nữa.
Kỉ Hiên từng nói với Lâm Phong, y là người thứ hai được Duẫn Thận Nhất đuổi theo đòi đấu cờ, và người đầu tiên ấy, chính là Sky, tất nhiên Kỉ Hiên không biết Lâm Phong là Sky.
Dây duyên phận giữa Lâm Phong và Duẫn Thận Nhất ấy, như đã tồn tại từ rất lâu, chỉ có điều song phương lại không hề biết, quả là một chuyện hữu ý đến lạ kỳ.
“Lối chơi này… không đúng, nó khác trước kia, mà hình như… thủ pháp trông quen quen… kỳ quái…”
Ngay khi nghe được cái tên Sky, Duẫn Thận Nhất cũng ngừng chơi tiến đến. Kì thật, năm đó đấu với Sky, đối thủ lại hạ thủ không lưu tình, giờ nhớ lại, quả thật lúc ấy tuổi trẻ cuồng ngạo quá sức. Giờ tâm tính Duẫn Thận Nhất đã bình ổn không ít, cũng tự tin hơn năm ấy rất nhiều, giờ vừa thấy Sky chơi cờ, chỉ thấy như một làn gió tinh tường đập vào mắt, chỉ có điều, Sky trong trí nhớ đã hoàn toàn khác với Sky bây giờ, điều ấy làm Duẫn Thận Nhất ngạc nhiên không thôi.
Trong trí nhớ của hắn, Sky mang theo một khí thế hùng hổ dọa người, như một lưỡi dao sắc bén ánh lên tia sắc lạnh, mỗi nước cờ đều khiến người khác không rét mà run. Năm ấy, Duẫn Thận Nhất cũng là một lưỡi dao bén nhọn. Dao sắc đấu với dao sắc thì sao, kết quả rất dễ, không phải ngươi chết thì ta mất mạng.
Còn Sky hiện tại, nước cờ đã không còn như lưỡi dao sắc tuốt khỏi vỏ nữa. Dù cho những nước cờ ban đầu như nước chảy mây trôi, hay giữa ván cờ như sấm chớp giáng trần, nhìn qua lại rất tự nhiên, ung dung tự tại, lại hồn nhiên vốn có. Ván cờ như vậy, không đủ kích thích, không đủ sát phát, thiếu đi vài phần khí phách ngang tàng, bớt đi ý chí chiến thắng bạo dạn, nhưng lại ngoạn mục không kém gì một ván cờ đầy sát phạt. Mỗi nước cờ đều khiến cho người khác phải cân nhắc rất lâu, rồi nghiền ngẫm chăm chú.
Khi ván cờ kết thúc, cửa sổ chat bắt đầu có người hoạt động, những người nhẫn nại đứng xem bắt đầu phát biểu cái nhìn của chính mình. Sky cũng trả lời thêm vào, mỗi câu đều đáp lại một câu, đến ngay cả Kỉ Hiên, Triệu Lỗi, Lí Mẫn Hân cũng nhịn không được chõ mồm vào, còn Duẫn Thận Nhất… hắn chỉ đứng lặng một bên, vờn quanh trong đầu hắn là ván cờ tại “Hắc & Bạch” với Lâm Phong ngày hôm ấy.
__________________
1. Kì phổ: Là quyển sách chuyên chép lại ván cờ, được ghi chép lại để các kì thủ tham khảo, nghiên cứu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.