Cảm giác không thoảimái cứ như đang ngồi xe ngựa, Nguyên Linh dần dần mở hai hành mi nặngtrĩu của mình lên mặc dù nàng không thể nhìn thấy gì. Hình như nàng đang nằm trên xe ngựa nhưng sao xe ngựa này khác với xe ngựa của Nguyên Lang vậy? Loại vải lông thú lót dưới sàn xe là loại vải thượng hạng chỉ cóngười của tứ đại gia tộc mới sở hữu nó “Đây là đâu?”
“Xe ngựacủa Bạch gia đại tộc.” Một giọng nói âm lãnh vang lên, mùi dược liệuquen thuộc như kích thích trí nhớ của nàng. Bạch gia đai tộc? Vậy chẳnglẽ nào… “Bạch Vũ?” Nguyên Linh kinh hô.
“Ngươi vẫn còn nhớ ta là Bạch Vũ sao, Nguyên Linh?” Hắn lạnh nhạt nói. Nguyên Linh liền bật dậy, vội tìm một cái góc nào đó nép vào. Vì sao hắn lại ở đây? Vì sao nànglại ở trên xe của hắn? Rốt cuộc chuyện này là sao? Ca ca của nàng đâu?“Là ta cướp ngươi từ tay của Nguyên Lang.” Hắn lại lên tiếng nói.
“Vì sao ngươi tìm được ta?” nàng cả kinh hỏi.
Bạch Vũ vươn tay ra bắt lấy nàng, đem nàng thằng tiến lòng ngực mình gắt gao ôm chặt, ở trên đỉnh đầu nàng lãnh băng nói “Lúc ở Phong Hương lâu tađã nhìn thấy các ngươi, chính mảnh ngọc bội trên người ngươi đã giúp tanhận ra ngươi.” Lời hắn nói làm nàng cả kinh, làm sao cho thế biết đượcthân phận của nàng qua mảnh ngọc bội được. Thấy được sự kinh ngạc củanàng, hắn nói tiếp “Sở dĩ ta nhận ra được nguơi là vì lúc trước LongQuân Hồ đã từng đưa ta một mảnh ngọc bội có khắc chữ Nguyên. Nên ta dễdàng nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-vu-luyen-ai-luyen-ai-ao-mong-chi-than/38852/quyen-1-chuong-8-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.