Bóng dáng Dương Danhkhuất dần, nàng buông tay y ra “Huynh làm như thế để làm gì?” NguyênLinh thở dài hỏi Nguyên Lang. Đâu nhất thiết phải đưa A Manh ra để doạDương Danh như thế? Nếu như để lộ thân phận thì chẳng phải rất rắc rốisao?
“Tất cả ta đều vì muội. Chỉ cần Bạch Tiên đến và chữa lànhđôi mắt cho muội, dù có phải dùng thủ đoạn thâm độc đến đâu ta cũnglàm.” Nguyên Lang bình thản nói mà không hề để ý đến sắc mặt đã tái xanh của Nguyên Linh khi nghe thấy điều đó.
“Nhìn thấy ánh sáng đểlàm gì? Chẳng lẽ để nhìn thấy sự giả tạo của con người sao? Thà ta không nhìn thấy gì còn hơn nhìn thấy những thứ ta không muốn thấy.” Thế giannày quá xấu xí, nàng không muốn nhìn thấy nữa, hoàn toàn không muốn
--- Đông Liêm thành, Mộc Liên quốc ---
“Kẻ kia thật cuồng vọng.”
“Y nghĩ mình là ai mà lại ngông cuồng ra điều kiện như thế.”
“Dương Danh, sao ngươi lúc đó không ra tay giết chết y?”
“Bẩm các vị trưởng bối, không phải Dương Danh không dám ra tay… mà là… bên cạnh y có một con bạch hổ…”
Lời cậu vừa dứt, tất cả đều trợn mắt nhìn, sau đó đồng loạt hướng mắt vềphía trên cao vị trí của chủ đương gia đại tộc. Bạch y nam nhân trungniên tuyệt mỹ, Bạch Tiên từ đầu đến cuối luôn bình thản nghe báo cáonhưng sau khi nghe có sự xuất hiện của hổ trắng, mày kiếm không khỏinhíu chặt lại. Năm năm mất tích cuối cùng cũng chịu xuất đầu lộ diện,thật không ngờ tới lại xuất đầu lộ diện ở Tiêu gia, đúng là những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-vu-luyen-ai-luyen-ai-ao-mong-chi-than/38849/quyen-1-chuong-7-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.