“Bẩm chủ tử có chuyện lớn rồi.” Hắc y nhân từ trong bóng tối bước ra thì thầm vào tai tiểunam hài. Sau đó y chỉ thấy mày kiếm của cậu nhíu chặt lại “Chủ tử cótính toán gì?”
“Có lẽ ta phải đích thân đến đó một chuyến rồi.”Tiểu nam hài ngồi dậy, đi ra khỏi phòng đến một khoảng sân rộng và hôlớn “A Manh.”
Từ trong không gian vô hình xuất hiện một con hổtrắng to bằng một toà cung điện, nó quỳ rạp xuống đất trước mặt tiểu nam hài. Điểm nhẹ mũi chân, cậu phóng lên lưng nó và con hổ nhanh chóngbiến mất trong màn đêm đen tối trước sự ngạc nhiên của tên ám vệ vừarồi.
Trước mặt cậu là một cánh rừng sương mù dày đặc, tiểu namhài nhắm mắt lại như đang cảm nhận điều gì đó “A Manh đi thôi.” Cậu vỗnhẹ vào lưng của bạch hổ, A Manh cũng cảm nhận những gì cậu thấy đượcqua cái vỗ lưng đó. Thoắt một cái A Manh đã đứng trước một cái cây lớn,tiểu nam hài dùng lưng A Manh điểm mũi chân nhảy lên cành cây cao và cậu nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé đang dựa lưng vào thân cây, đôi mắt vôhồn và khoé mắt chảy ra những dòng huyết lệ đã dần khô. Tiểu nam hài lên tiếng gọi “Tiểu Linh.”
Thân ảnh nhỏ bé, Tiểu Linh nghe thấy một giọng nói quen thuộc liền quay qua quay lại tìm kiếm chủ nhân giọng nói nhưng bốn bề chỉ toàn màu đen “Tiểu Lang… có phải huynh không? TiểuLang…”
Tiểu nam hài, Tiểu Lang chạy đến ôm chặt Tiểu Linh vào lòng “Ca ca ở đây rồi.”
“Ca ca… A Mị… A Mị… hu hu hu…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-vu-luyen-ai-luyen-ai-ao-mong-chi-than/38846/quyen-1-chuong-6-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.