Chương trước
Chương sau
Độc Cô LinhVũcó chút chấn kinh trước vẻ đẹp tuyệt sắc này, cuộc gặp gỡ này với lần gặp năm đó không khác nhau là bao. Vẫn ánh mắt đó, vẫn khuôn mặt đó, vẫn mái tóc bạch kim xõa dài đó, hình ảnh tiểu nữ hài năm xưa quay về trong tâm trí chàng “Nguyệt.” Không tránh khỏi vui mừng gặp lại người xưa, chàng vươn tay ra như muốn bắt lấy nàng nhưng nàng cũng giống như năm đó, nhanh như một cơn gió tránh né bàn tay chàng.

Mười một năm không gặp, bây giờ chàng là quân vương, còn nàng chỉ là một phế vật trong phủ thừa tướng. Vốn ngay từ đầu không nên gặp nhau để bây giờ lưuluyếnnhau nhưng không thể đối mặt “Ngài lầm người rồi.” Dứt lời, nàng điểm nhẹ mũi chân bay theo cơn gió.

Chàng muốn đuổi theo nhưng dưới đất có một mảnh ngọc bội mà xanh rất đẹp, cầm mảnh ngọc lên, trên mảnh ngọc có khắc một chữ Bạch. Nếu như vậy thì đây là nữ nhi của Bạch thừa tướng sao?

Bạch Khuynh Thành hoảng hốt rời khỏi đó chạy tới xe ngựa của mình, thật là nguy hiểm! Noãn Noãn và Noãn Tâm lúc rời đi đã thấy người lạ lai vãng khu vực đó, muốn tới ngăn cản nhưng đã thấy nàng thi triển kinh công bay đi. Bọn họ cũng theo chân nàng chạy tới xe ngựa, Noãn Tâm hỏi “Tiểu thư, cô không sao chứ?”

“Không sao. Mẫu thân ta và Thanh Tịnh sắp ra chưa?” Bạch Khuynh Thành thở dốc hỏi.
Bọn Noãn Noãn chưa kịp trả lời thì phía xa có nha hoàn của Liễu phu nhân tới cho mời các nàng đến hoa viên của chùa có việc. Linh cảm mách bảo nàng có điềm không tốt nên bảo bọn Noãn Noãn thay y phục khác cho mình, sau đó đi tới hoa viên của chùa.

Có vẻ hôm nay chùa Thiên An có khách quý, binh lính được bố trí rất nhiều và ở khắp mọi nơi. Bước vào hoa viên, nàng giật mình khi thấy chàng đang ngồi đó uống trà cùng Thái hậu Đông thị. Đứng kế bên là mẫu thân cùng Bạch Thanh Tịnh, nàng lấy lại bình tĩnh đi về phía bọn họ, nhẹ nhàng đặt hai bàn tay ngay eo phải rồi hạ người xuống hành lễ “Thần thiếp Bạch Khuynh Thành, tham kiến thái hậu nương nương, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.” Giọng nàng như chim sơn ca thanh thoát trong trẻo khiến thái hậu vô cùng yêu thích.

Đông thái hậu nhìn nàng rồi lại nhìn nữ tử kế bên Liễu phu nhân, tuy các nàng là song sinh rất giống nhau nhưng nếu tinh ý sẽ nhận ra được sự khác biệt giữa hai người họ. Một người thanh khiết như viên ngọc ẩn dưới lòng đại dương, một người sắc sảo như viên ngọc đã được mài dũa kỹ lưỡng. Nếu cho bà chọn thì bà sẽ chọn Bạch Khuynh Thành, mặc dù bà không biết rõ tính cách của nàng ra sao nhưng toàn thân nàng tỏa ra khí chất thanh tao mà rất khó có người bì kịp. Nhưng quyết định cuối cùng lại thuộc về nhi tử của bà, Độc Cô LinhVũ.

Trước mặt chàng là hai tỷ muội song sinh giống nhau đến từng chi tiết, một người ôn nhu một người hoạt bát. Cầm trên tay mảnh ngọc bội màu xanh, chàng lạnh lùng lên tiếng hỏi “Lúc nãy ta nhặt được mảnh ngọc bội này, trên đó có khắc chữ Bạch. Ta nghĩ nó là của một trong hai người các ngươi phải không?”

Trong lòng Bạch Khuynh Thành hoảng loạn, lúc nãy vội trốn vô tình làm rớt ngọc bội, không ngờ tới người nhặt chính là chàng. Nên nhận hay không? Chưa kịp suy nghĩ xong thì muội muội nàng Bạch Thanh Tịnh lên tiếng “Là của thần thiếp.” Này! Cô đang suy nghĩ cái gì vậy? Sao lại nhận đó là của mình?

Độc Cô LinhVũnhìn Bạch Thanh Tịnh một cách dò xét, tuy rằng cô rất giống với người chàng muốn tìm nhưng sao chàng không nhìn thấy khí chất đó ở cô? Hay là cô đang giấu nó? Rồi đưa mắt nhìn Bạch Khuynh Thành vẫn giữ thái độ bình thản như đang xem kịch, tại sao chàng lại thấy ở nàng khí chất đó? “Trong hai ngươi, ai biết võ công?”

“Là thần thiếp.” Bạch Thanh Tịnh nói “Từ nhỏ tỷ tỷ thân thể yếu ớt không thể luyện võ được.”

Lãnh mâu như chim ưng lại một lần nữa quét tổng thể cả hai tỷ muội. Đúng là Bạch Thanh Tịnh có nội công khá tốt nhưng còn Bạch Khuynh Thành hình như có điểm dị thường nhưng chàng không thể nào nhìn ra. Độc Cô LinhVũquay sang Đông thái hậu nói “Nhi thần có thể chọn cả hai không?”

Lời chàng nói ra làm cả hoa viên im bặt không một tiếng động, ngay cả thở mạnh cũng không ai dám thở. Đông thái hậu khẽ nhíu với câu hỏi của nhi tử mình rồi hỏi ngược lại “Bệ hạ, ngươi chắc muốn chọn cả hai nàng?”

“Ừ.Ta chắc.” Chàng khẽ gật đầu.

“Nhưng ngôi vị hoàng hậu chỉ có một.” Bà nhắc nhở chàng.

“Vậy sao?” Chàng nhướng cao mày, ngoắt tay gọi một thị vệ đến và bảo y đưa một cục bạc vụn chàng “Nếu ai đoán được bạc vụn đang ở trong tay nào của ta thì ra sẽ lập người đó làm hậu.” Lời vua nói chính là thánh lệnh.

Bạch Thanh Tịnh tiến về phía trước và chọn tay bên phải, Độc Cô LinhVũmở tay ra. Trong lòng bàn tay không có bất kỳ thứ gì, đây là ý trời cô không thể nào trở thành mẫu nghi thiên hạ “Vậy đã rõ, mười ngày sau là sinh thần của ta sẽ lập Bạch Khuynh Thành làm Hoàng hậu, Bạch Thanh Tịnh là Tịnh quý phi.”

Ngoài mặt Bạch Thanh Tịnh vui vẻ chúc mừng Bạch Khuynh Thành nhưng sau lưng lại ngấm ngầm sai người phá hoại bánh xe ngựa và bỏ dược vào nước cho ngựa của nàng uống. Trên đường trở về, ngựa của nàng đột nhiên hóa điên chạy với tốc độ chóng mặt, hất văng mã phu. Ba người chủ tớ bên trong xe ngựa lúc đầu hoảng loạn nhưng về sau rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Xe ngựa mất lái ngựa hóa điên, trước mặt vách núi vực thẩm sâu không thấy đáy, thẳng hướng vực kia lao xuống thật nhanh.

Độc Cô LinhVũnghe nói xe ngựa của một trong hai vị tiểu thư lao xuống vực liền phái người tới xem xét rồi báo lại, xe ngựa lao xuống vực kia là của Bạch Thanh Tịnh. Trong lòng vô cùng phức tạp, chẳng lẽ vì quyết định của chàng mà khiến tỷ muội tương tàn như thế? Có lẽ chàng đánh giá thấp Bạch Khuynh Thành rồi.

Năm ngày sau phủ thừa tướng một mảng tang thương, ngũ tiểu thư Bạch Thanh Tịnh rơi xuống vực sâu tìm không thấy xác. Dân chúng trong kinh thành đồn rằng tứ tiểu thư Bạch Khuynh Thành vì muốn tranh sủng độc chiếm hậu mà hại chết muội muội mình.

Ngồi phòng của mình, Bạch Thanh Tịnh cười gian ác, muốn tranh giành cùng cô sao? Nằm mơ đi Bạch Khuynh Thành!!!! Từ nhỏ nàng đã xinh đẹp lộng lẫy, được tiên đoán là mệnh phượng hoàng, cái gì nàng cũng hơn cô. Cho nên lần này cô nhất định phải cho nàng biến mất khỏi trần đời này.

Tại hoàng cung Bắc Băng quốc, Dưỡng Tâm điện, một bóng dáng long bào màu vàng rực đang ngồi chống cằm nhắm dưỡng thần. Mái tóc bạch kim tuyệt đẹp xõa dài được vấn phân nửa lên cao bằng một cây trâm ngọc xanh ngọc trạm ngọc lưu ly tuyệt mỹ. Tin tức lan nhanh thật, đúng là lòng dạ nữ nhân, nếu muốn ngôi vị hoàng hậu thì lên tiếng nói chứ, hà tất gì mà dùng kế sách thâm độc giết hạ người cùng dòng máu, cùng một bào thai như thế.

“Bệ hạ! Ngài dự tính thế nào?” Từ trong góc tối của Dưỡng Tâm điện, một bóng dáng màu lam bước ra, hắn hướng người đang ngồi trên nhuyễn tháp hỏi.

“Mặc kệ bọn họ.” Chàng lạnh lùng nói.

“Ngài nghĩ sắp tới Lãnh Nguyệt Ẩn có xuất hiện không?” Lam y nam nhân hỏi.

“Thuốc giải trong tay ta, nàng ta không muốn tới cũng không được.” Mi tâm dần hé mở để lộ lãnh mâu màu đỏ tươi như máu, trong lãnh mâu ấy dường như có tia phức tạp. Trong lòng dâng lên một cổ cảm xúc khó diễn tả, những đoạn ký ức năm xưa chợt ùa về…

Bắc Băng quốc dường như được Cổ Sinh Thần, vị Thần tái sinh ưu ái. Một trăm năm qua, Cổ Sinh Thần vận hành Am Cảnh các, nơi đưa ra thông điệp của Thần, thu nạp hai đồ đệ đó chính là một thái tử Bắc Băng quốc Độc Cô LinhVũvà một tiểu nữ hài vô danh Lãnh Nguyệt. Cổ Sinh Thần có một bảo tàng Thành Đô đại lục, hễ người nào có được nó sẽ nắm được cả đại lục. Mà muốn có được nó thì phải trở thành Am Cảnh các chủ, chàng suốt ba năm học nghệ ở đó không bằng một tiểu nữ hài được sư phụ nhặt về. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, nàng từ một tiểu nữ hài yếu đuối đã có thể đánh ngang tài ngang sức với chàng, điều đó làm chàng cảm thấy bất an.

Rồi một ngày sư phụ gọi cả hai người bọn họ đến nói chuyện, y nói muốn quy ẩn khỏi bốn phương tám cõi và truyền ngôi vị các chủ lại cho một trong hai người bọn họ. Lúc đó chàng đã nghĩ rằng sư phụ sẽ truyền ngôi vị đó lại cho mình nhưng… “Ta sẽ truyền ngôi vị các chủ và bảo tàng Thành Đô lại cho Nguyệt.” Lời nói của sư phụ khiến chàng chết lặng, biểu hiện của chàng suốt năm năm qua không bằng một tiểu nữ hài mới đến hai năm? Chàng tức giận hỏi sư phụ “Vì sao không phải là đồ đệ? Đồ đệ có gì không bằng với Nguyệt?”

Sư phụ nhìn chàng, khuôn mặt bình thản nói “Ngươi sau này sẽ là vua của Thành Đô đại lục này. Ngươi không cần ngôi vị này.”

Vốn những lời đó chàng nghe không lọt tai nên tức giận bỏ đi, lúc rời khỏi đó chàng liếc nhìn ánh mắt của nàng vẫn rất bình tĩnh. Chẳng lẽ đây là kế hoạch của nàng sao? Không lẽ nàng đã dụ dỗ sư phụ?

Đêm trước khi rời khỏi U Linh về kinh thành, chàng tới tìm nàng để ăn bữa cuối cùng, trong thức ăn chàng đã bỏ hàn độc vào và đem hết tất cả thuốc giải đốt hết, chỉ giữ lại hai viên. Nhiều năm chàng nghe nói nàng đi du ngoạn khắp nơi không rõ tung tích, sống chết không hay. Nhưng ngày hôm đó ở núi Thiên An, khí chất đó vĩnh viễn chàng không bao giờ quên và càng khẳng định lại một điều nàng vẫn còn sống.

Năm nào chàng cũng gửi thiếp mời nàng dự yến tiệc sinh thần nhưng đều không có hồi âm, lần này nhất nàng sẽ đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.