Những ngày gần đâythời tiết buổi sáng ở Đông Liêm dần ấm áp, Nguyên Lang đánh xe ngựa đưacả ba nữ nhân Nguyên Linh, Dương Yến, Sở Thi Thi đến một thảo nguyênphía thành nam, một thảo nguyên cỏ mọc xanh rì, gió thổi nhẹ nhàng manmát. Các ám vệ cưỡi ngựa theo sau bọn họ để đảm bảo sự an toàn cho chủtử của mình: Phỉ Chu và Tân Chu của Bạch Ngọc, Ba Tư, Nặc Tư, Phổ Tư của Nguyên Lang, Hạ Nhi, Đông Nhi, Nam Nhi của Bạch Vũ.
Hạ Nhi theosự phân phó của Nguyên Linh, trải một tấm vải xuống nền cỏ xanh cạnh một cây cổ thụ đang toả bóng râm mát và bày điểm tâm ra. Sau đó cả bốnngười bọn họ ngồi xuống thưởng thức điểm tâm do chính tay Sở Thi Thilàm.
“Hạ Nhi! Ngươi đem chỗ điểm tâm còn lại cho những người khác cùng ăn đi.” Nguyên Linh nói.
“Chủ tử điều này không được, bọn nô tỳ chỉ là những kẻ thấp hèn làm sao cóthể ăn thức ăn của các vị chủ tử được.” Hạ Nhi quỳ xuống nói.
“Nha hoàn cũng là người, ám vệ cũng là người, chủ tử cũng là người, hà tấtgì phải câu nệ thứ bậc khi đã rời khỏi phủ. Nếu đã ra khỏi phủ rồi thìhãy tận hưởng những giây phút bình yên này đi, đừng bỏ lỡ chúng nhưvậy.” Nàng đáp rồi hối thúc Hạ Nhi mang điểm tâm cho những ám vệ đangđứng cách đó không xa cùng ăn “Mau mang điểm tâm cho bọn họ đi, ta chophép các ngươi.”
“Tạ chủ tử.”
Đợi Hạ nhi mang điểm tâm đi, Nguyên Linh ngẩng đầu lên nhìn trời cao trong xanh với những ánh nắngdịu dàng, thật bình yên làm sao “Nguyên Lang, ngươi có thể nói đượcrồi.” Nàng lên tiếng.
Bây giờ tâm tình của Nguyên Lang có vẻ đã ổn lại, y nhấp một ngụm trà rồi hỏi “Có phải tỷ tỷ đã yêu nam nhân lãnh khốc ấy?”
Câu hỏi của Nguyên Lang không làm cho nàng ngạc nhiên, vì nàng thừa biết y đang nghĩ gì, nàng chỉ im lặng khẽ cười mà thôi.
“Vì lý do gì mà yêu?” Y lại hỏi.
“Đôi khi những hành động nhỏ nhặt nhất cũng khiến con người ta động tâm lúcnào không hay.” Nàng đáp, nàng yêu hắn không vì cái gì cả. Không vì hắngiàu có, không vì hắn là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, chỉ đơn giản yêu hắnvì những cái ôm ấm áp khiến cho nàng không khỏi nhớ nhung, không khỏiước ao thời gian hãy ngừng lại. Yêu chính là đau, chính là bi thương vàthống khổ, vì yêu mà con người ta cũng có thể sinh ra hận thù.
“Tỷ tỷ…” Dương Yến lên tiếng.
“Sao vậy Yến nhi?” Nàng hỏi.
“Không phải tỷ đã hứa với tam ca rồi sao?” Dương Yến nhắc nhở nàng.
“Ta biết chứ, cho nên ta đã quyết định chôn sâu thứ tình cảm tội lỗi nàyvào sâu trong đáy lòng, ta sẽ không thể để nó nảy mần.” Nàng thở dàinói.
Mọi người im lặng, không ai nói với ai điều gì, chỉ đơn giản họ không biết nên nói gì với nhau. Từng cơn gió cứ thổi thật nhẹ nhànglàm những chiếc lá trên cây xào xạc, cảm giác bình yên hiếm hoi suốt hai mươi năm qua nàng mới có được.
“Hãy tận hưởng cảm giác này đi,vì không biết bao giờ chúng ta sẽ lại được tận hưởng nó.” Nguyên Linhcười thật tươi và nói. Sẽ có một ngày nào đó, nàng sẽ phải đối mặt vớinhững phong ba bão tố. Nếu nàng còn được tận hưởng cảm giác này thì hãyđể nàng tận hưởng nó hết ngày hôm nay nữa thôi…
Ánh chiều tà buông xuống, Nguyên Lang đánh xe ngựa đưa cả ba nữ nhân trở về Du Nhiên phủ.
Sau khi trở về, Dương Yến cùng Sở Thi Thi đưa Nguyên Linh về Đông Nhiênviện. Khi đi ngang qua một hoa viên nhỏ ít người lui tới, bọn họ nghe có hai người đang nói chuyện với nhau. Nguyên Linh biết giọng của haingười đang nói chuyện với nhau, nàng mãi mãi khắc ghi trong lòng hai con người này, đó chính là Bạch Vũ và Hoàng Phủ Thanh Tịnh.
“Vũ ca! Muội cho đến bây giờ vẫn không hiểu vì sao huynh lại đột ngột thành thân?”
“Chẳng phải muội luôn muốn ta thành thân sao?”
“Với nữ nhân khác thì không sao nhưng người huynh thành thân lại là Nguyên Linh.”
“Tại sao ta không thể thành thân cùng nàng ấy?”
“Huynh là không hiểu ý muội hay đang cố tình không hiểu? Nguyên Linh là tỷ tỷcủa Nguyên Lang, người mang số mệnh mẫu nghi thiên hạ, huynh thành thâncùng nàng chính là đã phá hoại số mệnh của nàng chống lại ý trời, hoạ vô đơn chí.”
“Vậy sao?”
“Huynh….”
“Ta không thành thân cùng Nguyên Linh thì sẽ thành thân cùng muội sao?”
“……..”
“Tịnh nhi! Muội cũng sắp làm mẫu thân rồi, đừng xen vào chuyện của ta nữa. Dù sao ta cũng không muốn chen vào tình cảm của phu thê các người. Đừnglàm ta khó xử.” Hắn muốn rời đi nhưng bị nàng ta nắm tay níu lại.
Trước mắt Nguyên Linh chính là cảnh tượng Hoàng Phủ Thanh Tịnh đang hôn BạchVũ, phu quân của nàng. Bọn họ làm vậy là sao? Bọn họ đang có mối quan hệ bất chính kẻ có phu quân người có thê tử. Tim nàng đau quá, có ai nóicho nàng biết đi… nàng phải làm gì đây?
Nguyên Lang sau khi cấtxe ngựa cũng nhanh chóng đi đến Đông Nhiên viện, y đuổi theo ba nữ nhânđang đứng im lặng nhìn về một hướng và y chết điếng người khi thấy cảnhtượng trước mắt. Cả hai người bọn họ là đang làm cái gì thế? Rồi y quansát xung quanh và thấy có hai bóng người khác, y biết đó là Đại đươnggia chủ mẫu Bạch Tuệ và Long Thiên Hàn.
Y quay nhìn Dương Yến vàSở Thi Thi đang lặng người, chỉ thấy Nguyên Linh nhắm mắt lại, nàng làngười mù có lẽ sẽ không thấy cảnh này. Nhưng Nguyên Lang nào biết mắtnàng đã sáng lại và nàng đã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng nênquay về phòng của mình “Đi thôi. Ta mệt rồi.”
“Tỷ tỷ…” Bọn họ không ai dám nói gì, đưa Nguyên Linh về phòng.
Bạch Vũ đứng hình trước hành động của Hoàng Phủ Thanh Tịnh, tại sao cô lạilàm vậy? Cô đang đưa mối quan hệ của bọn họ vào mối quan hệ bại hoạinhất. Hắn đẩy mạnh Hoàng Phủ Thanh Tịnh ra, hành động này của cô khiếnhắn tức giận chứ không phải là vui sướng “Ngươi vừa làm cái gì vậy?” Hắn lớn tiếng quát.
“Muội yêu huynh!” Lời thổ lộ của cô đã vang đến tai của Nguyên Linh.
Bước chân của nàng đột nhiên dừng lại, nàng vừa nghe cái nữ nhân kia nói… cô ta yêu hắn? Cô ta yêu Bạch Vũ, cô ta yêu cái nam nhân lãnh khốc đó… côta yêu phu quân của nàng… Tim càng lúc càng thắt lại, đau quá, có ai cứu nàng ra khỏi cảm giác này không?
“Linh tỷ tỷ?” Tiếng hét củaDương Yến làm cho Bạch Vũ quay về hướng phát ra âm thanh đó, là DươngYến, Sở Thi Thi, Nguyên Lang và… người đang ngất xỉu dưới đất kia… làNguyên Linh. Nàng đã nghe hết mọi chuyện rồi sao?
Mặc kệ nàng cónghe hay không nhưng nàng đã ngất xỉu rồi, hắn phải mang nàng về phòng.Bạch Vũ thật nhanh bỏ mặc Hoàng Phủ Thanh Tịnh đang im lặng nhìn mọiviệc xảy ra, khi hắn đến chỗ Nguyên Linh và muốn bế nàng lên thì NguyênLang đã đẩy mạnh hắn khiến hắn ngã xuống đất và y bế nàng lên, ánh mắtoán hận nhìn hắn “Ngươi đừng chạm bàn tay dơ bẩn của mình vào người tỷtỷ ta, thật ghê tởm.” Y buông lời cay độc rồi bế Nguyên Linh đi, y không muốn đưa nàng đến Đông Nhiên viện nữa, y sẽ đưa nàng trở lại Bắc Nhiênviện. Nếu như nàng nhìn thấy nam nhân kia thì y không biết trái tim nàng sẽ chịu nổi nữa không.
Bạch Vũ bị đẩy ngã thất thần đứng dậy,Dương Yến và Sở Thi Thi không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ thấy hắn điểmnhẹ mũi chân biến mất. Lúc này chỉ còn một mình Hoàng Phủ Thanh Tịnhđứng đó, cả hai người tiến lại gần nàng ta.
Dương Yến xưa nay vốn chưa từng nổi giận với bất kỳ ai nhưng lần này tiểu thập lục thật sựtức giận rồi. Tay giơ lên cao, dùng hết sức của mình để giáng xuốngkhuôn mặt đáng ghét kia một tiếng nhưng cái tát của tiểu thập lục không giáng xuống nữ nhân đó mà là Long Thiên Hàn. Từ lúc nào y đãxuất hiện ở đây?
“Long Thiên Hàn tránh ra.” Dương Yến quát lớn.
“Ta sẽ không tránh, muốn đánh ngươi cứ đánh ta, đừng đánh cô ấy.” Y đáp.
“Là ngươi ép ta.” Những ngón tay của Dương Yến bắt đầu kêu lên răn rắc, đôi mắt vốn không có tạp nhiễm giờ đây chứa đầy hận ý muốn giết chết kẻtrước mắt mình. Đã quá lâu tiểu thập lục chưa luyện công, hôm nay tiểuthập lục phải tìm người luyện công thôi, môi giơ lên tạo thành nụ cườiquỷ dị như kẻ khát máu.
“Yến nhi. Dừng lại!!!” Là giọng của Nguyên Lang.
“Lang ca. Để thiếp giết nữ nhân này.”
“Nàng đã hứa với ta sẽ không để bàn tay mình dính máu nữa sao?”
“Nhưng….”
“Yến nhi! Tỷ tỷ quan trọng hơn, còn nữ nhân kia hãy để cho đại đương gia định đoạt.”
Vì lời hứa giữa tiểu thập lục và y, cho nên tiểu thập lục sẽ tha cho cáimạng chó của ả nữ nhân đê tiện không biết xấu hổ kia. Thu tay lại ốngtay áo, tiểu thập lục tức giận chỉ thẳng mặt ả nữ nhân Hoàng Phủ ThanhTịnh quát lớn “Cho dù ngươi có là con của Bát Đại Diêm Vương nhưng ngươi không xứng đáng đứng chung hàng ngũ với gia tộc bọn ta, thứ dơ bẩn nhưngươi đáng lẽ ngay từ đầu ta nên phản đối không cho ngươi bước vào DuNhiên phủ mới đúng. Nữ nhân đê tiện không biết xấu hổ.”
Mắng chửi xong, Dương Yến kéo tay Sở Thi Thi từ nãy giờ lặng thinh không nói gìrời khỏi nơi bẩn thỉu đó. Nếu tiểu thập lục còn đứng ở nơi bẩn thỉu thìkhông biết bản thân sẽ không kìm chế được mà rat ay giết ả nữ nhân đêtiện đó. Thật là chướng mắt!
Sáng hôm sau, hoa viên nhỏ ấy bỗngdưng bốc cháy, mọi người không biết tại sao tiểu thập lục luôn ngoanngoãn hiền lành lại phóng hoả thiêu rụi hoa viên đó.
Bắc Nhiên viện, Hương lâu.
“Tỷ tỷ xin tỷ hãy mở cửa ra!” Nguyên Lang đập cửa rầm rầm nhưng bên trong đã cài chốt lại.
“Linh tỷ tỷ làm ơn hãy để bọn muội vào.” Dương Yến cũng năn nỉ người bên trong hãy mở cửa.
Trên giường lớn, có người đang quấn mình trong chăn và khóc, cảnh tượng ngày hôm qua cứ hiện hữu trong đầu nàng không sao biến mất được. Nàng phảinên vui mừng khi tình cảm của hắn đã được nữ nhân đó chấp nhận.
Tại sao nàng lại khóc?
Tại sao nàng lại đau cơ chứ?
“Tỷ tỷ ơi… ta cầu xin tỷ… hãy mở cửa ra đi…” Nguyên Lang mệt mỏi quỳ rạptrước cửa phòng của Nguyên Linh, y biết bây giờ nàng đang rất đau khổ.
“Các người đi hết đi… ta muốn ở một mình…” Bên trong vọng ra tiếng nói, nàng muốn đuổi hết mọi người đi, nàng muốn được yên tĩnh.
Dương Yếnnắm lấy tay Nguyên Lang lắc đầu, bây giờ cho dù có nói gì đi chăng nữathì Nguyên Linh nhất định sẽ không nghe, cách tốt nhất là hãy để chonàng yên tĩnh mà suy nghĩ…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]