"Biết rõ là tốt rồi! Còn dám để cho bản tôn phát hiện ngươi có ý nghĩ không an phận với nàng, thì bản tôn sẽ để cho ngươi nếm thử mùi vị tan thành mây khói!"
Vị Minh từ trước đến nay tâm cao khí ngạo, làm sao sẽ chịu khuất phục dưới uy hiếp của Úc Huyền, lúc này cười lạnh nói, "Nhưng điện hạ cũng đừng quên, ta chính là người nhận lệnh từ đại vương."
"À? Nói như vậy, là lời bản tôn nói, ngươi không có ý định nghe theo sao? Ngươi thật sự cho rằng bản vương không dám giết ngươi sao!" Thần sắc Úc Huyền lạnh lẽo, nói chuyện cũng không khách khí như lúc trước.
Vừa rồi Vị Minh đến chậm, đã khiến cho hắn tổn thất nhiều thuộc hạ một cách vô ích như vậy, điều đó đã khiến hắn vô cùng khó chịu, bây giờ lại còn dám ngấp nghé đến nữ nhân của hắn?!
Quả thực là muốn chết!
Mưa đã tạnh, trong không khí lơ đãng mang theo mùi khét.
Phong Đạc vận một thân bạch y nổi bật đứng ngay đối diện bọn họ, mắt lạnh nhìn bọn họ đang nội chiến, khóe môi giương cao khẽ trào phúng.
Trong nháy mắt Vị Minh quay đầu, lại vừa vặn nhìn thấy khoé môi trào phúng của Phong Đạc, hắn lập tức bình tĩnh lại, "Điện hạ, chuyện của chúng ta, để nói sau. Hiện tại trước nên giải quyết phiền toái ở trước mắt thôi!"
Úc Huyền theo ánh mắt của hắn nhìn sang, trong mắt cũng thoáng loé lên âm ngoan (âm u ngoan độc),"Được!"
Vị Minh hơi khiêu khích nhìn về phía Phong Đạc, trên mặt tràn đầy vẻ ngoan tuyệt (ngoan độc, tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-the-tuyet-sung-tieu-ho-phi/1633160/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.