"Tam ca, Tam tẩu." Phong Dương đi đến, đầu tiên nhìn thấy hai bọn họ.
Vốn cho rằng cuộc đời này sẽ không còn được gặp lại hai người, nhưng hai người này hiện tại lại xuất hiện bình an ở trước mắt hắn, dưới đáy lòng hắn không thể không kích động.
"Các ngươi không có việc gì là tốt rồi."
Phong Đạc đi đến bên cạnh hắn, vỗ vai hắn, "Khổ cực rồi."
"Phong Dương, Phất Tâm, đa tạ các ngươi." Tô Mặc Nhi nhìn thấy một đầu tóc trắng của Phong Dương, đáy lòng hết sức áy náy.
Nếu lúc trước không phải vì giúp nàng, thì Phong Dương cũng sẽ không trở thành như vậy.
Phong Dương lắc đầu cười cười, chỉ cần bọn họ không có việc gì, hắn đã an tâm.
Sau khi từ hoàng cung đi ra, hắn và Phất Tâm cùng trở về tứ vương phủ.
Vào lúc ở quảng trường, hắn đã cảm thấy nha đầu kia có chút kỳ quái, hắn nhận được nàng truyền âm, nói rằng nàng rời khỏi trước.
Mãi cho đến khi sắp xếp Phong Kỳ và Ảnh môn thật tốt, Phất Tâm mới nói với hắn rằng bọn Tam ca không có việc gì.
Lại đảo mắt một cái, Phất Tâm đã dẫn hắn tới thẳng chỗ này.
May mắn...
"Sư tỷ, đã lâu không gặp." Phất Tâm cười dịu dàng đến gần Tô Mặc Nhi.
Phong Đạc đen mặt, bước nhanh hai bước chặn nàng lại, nhướn mày nhìn về phía Phong Dương, ý tứ hàm xúc không cần nói cũng biết.
"Tam ca, đây là Phất Tâm, là..."
"Hắn là người của ta!" Phất Tâm cướp lời, nói tiếp.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ kiêu ngạo, hoàn toàn là một tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-the-tuyet-sung-tieu-ho-phi/1633137/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.