“Ngươi! Ngươi lẽ nào không thấy bên trên viết cái gì sao?” Hoàng đế đang vui sướng, trong nháy mắt bị hắt một chậu nước lạnh. Phong Đạc đem thánh chỉ ném tới trên bàn trước mặt Hoàng đế, “Thấy rõ, vì vậy bản vương càng tò mò, đây không được coi là bố thí sao? Vị trí này, trong lòng ngươi đã sớm có người không phải sao?” “Ngươi……” Hoàng đế tức giận công tâm, che miệng ho khan vài tiếng, máu xuyên qua lòng bàn tay chảy xuống. Phong Đạc sắc mặt cứng đờ, nói, “Thân thể không khỏe nên tìm thái y tới xem một chút đi.” “Trẫm không có chuyện gì.” Hoàng đế ân thanh có chút khàn khàn, nhưng vẫn là nói, “Phong Đạc, đến cùng là ngươi muốn cái gì? Trẫm đều sẽ thỏa mãn ngươi.” Hắn xác thực thẹn với Phong Đạc, cũng muốn tận lực bù đắp cho hắn. Phong Đạc nói không sai, nếu không phải Phong Mục đến tạo phản bức vua thoái vị, vị trí Thái tử này, hắn đã chuẩn bị cho Phong Mục rồi. “Là thù lao đêm qua bản vương giúp ngươi bảo vệ hoàng cung sao?” Phong Đạc nghe vậy, khóe môi nổi lên một trận khinh thường, “Bản vương đã nói, chuyện đêm qua, là bản vương đến trả thù ngươi. Nhìn thấy nhi tử ngươi yêu thương nhất đến tạo phản bức vua thoái vị có tư vị như thế nào?” “Trẫm……” Hoàng đế nhất thời không biết nói gì. Tối hôm qua, thời khắc thấy Phong Mục đó, hắn xác thực rất đau lòng. Hắn làm sao cũng không nghĩ đến, nhi tử hắn nhọc lòng khổ sở nuôi dưỡng như thế, cũng sẽ có dị tâm. Nhưng là, sau khi nghe Phong Mục kể lại chuyện cũ năm đó, hắn mới phát giác ra được, bao năm qua hắn quả nhiên là không nhìn rõ lòng người. Phong Đạc cười lạnh nói, “Ngược lại, đã cứu Phong Mục về rồi, bản vương nghĩ, vị trí thái tử này ngươi đã chuẩn bị cho hắn nhiều năm như vậy? Ngươi truyền cho hắn, cũng sẽ không sợ hắn, lần thứ hai khởi binh tạo phản nữa rồi!” Hoàng đế sắc mặt xám trắng, sững sờ ngồi ở trước bàn một lát, lần thứ hai nhấc bút lên, ở trên một tờ thánh chỉ khác nhanh chóng viết xuống mấy chữ. “Tiểu Thanh tử, ngày mai lâm triều, theo thánh chỉ này tuyên đọc!” Hoàng đế ở trên thánh chỉ ấn xuống ngọc tỷ, liền đưa cho tiểu Thanh tử. “Vâng.” Tiểu Thanh tử đáp lời, thu lại thánh chỉ nhưng không mở ra. “Nếu không có chuyện gì nữa, vậy bản vương phải trở về rồi.” Phong Đạc trực tiếp đứng lên, Mặc Nhi còn ở Tam vương phủ, không biết đã tỉnh lại hay chưa. Chẳng biết vì sao, trong lòng hắn có một cảm giác bất an. Thật giống như thời thời khắc khắc để Mặc Nhi bên cạnh mới có thể an tâm. Chỉ là hình như Hoàng đế hoàn toàn không có ý tứ muốn cho hắn đi. Hắn (HĐ) hiếm khi lộ ra vẻ mặt bình tĩnh, thanh âm cũng có chút ôn hòa nói, “Ngồi xuống, phụ tử chúng ta không biết bao lâu rồi không ngồi nói chuyện với nhau.” “Phụ tử? Ngươi còn biết ta là nhi tử ngươi sao?” Trong miệng nói lời chói tai, nhưng Phong Đạc vẫn là lần nữa ngồi xuống. Hoàng đế tâm một lần nữa nhói lên, trên mặt lần nữa nở nụ cười. “Lần này trở về, vậy hãy yên tâm ở lại Tam vương phủ, trẫm sẽ phái chút nha hoàn cùng thị vệ cho ngươi, còn có……” “Không cần, bản vương chỉ là trở lại cứu người.” Phong Đạc trực tiếp ngắt lời hắn, cự tuyệt nói. Hoàng đế vẻ mặt ôn hòa không có dấu hiệu tức giận, ngược lại nói, “Trẫm vừa mới hạ chỉ, giải thích tội tư thông với địch của Phong Dương và Phong Kỳ.” Ánh mắt Hoàng đế rơi vào trên người Phong Dương và Phong Kỳ nói, “Các ngươi sau này cũng phải thường tiến cung, bồi trẫm nhiều hơn.” Phong Kỳ và Phong Dương liếc mắt nhìn nhau cũng không có trả lời. Phong Dương hòa nhã nói, “Phụ hoàng, nhi thần sợ là không thể thường xuyên tiếp ngài, thời gian lần này trở lại đã lâu, cũng đã nên trở về rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]