Người trước mặt, một thân bạch y, mặt nạ che khuất nửa khuôn mặt, dung nhan tuyệt thế biến mất, nhưng đôi mắt phượng này ở trong mộng thường hiện lên, sớm đã thật sâu khắc vào trái tim nàng.
Tô Mặc Nhi đôi mắt đẫm lệ mông lung, khóe môi rung động phun ra hai chữ, "Phong Đạc..."
Bạch y công tử vốn không có chú ý tới nàng, nhưng sau khi nghe hai chữ kia, thần sắc đột nhiên cứng đờ.
Ánh mắt chậm rãi nhìn xuống đôi mắt nhỏ của nàng, trong con mắt lóe lên ánh sáng thâm thúy.
"Phong Đạc!" Tô Mặc Nhi cũng nhịn không được nữa nhào vào trong ngực của hắn, thất thanh khóc rống.
Phong Đạc xoay tay lại ôm nàng, khóe môi nhếch lên tia vui vẻ, thỏa mãn thở dài một tiếng.
Loại cảm giác này, thật sự... Đã lâu.
Có thể đem nàng ôm vào trong ngực như vậy, cảm thụ được rõ ràng nhịp tim nàng đập, chỉ nghĩ muốn thời gian này dừng lại mãi mãi.
"Mặc Nhi, bản vương rất nhớ ngươi." Hắn tựa ở bên tai nàng, nhẹ giọng nói.
"..."
Một hồi lâu, không nghe thấy Tô Mặc Nhi trả lời, Phong Đạc tâm trầm xuống, rốt cục cảm nhận được khác thường.
Nhẹ nhàng buông lỏng ra nàng, cúi đầu nhìn lại, người trong ngực hai mắt nhắm nghiền, hô hấp dần yếu ớt!
Phong Đạc sắc mặt trong nháy mắt đại biến, cuống quít từ trong tay áo móc ra một vật, thầm nhẩm một câu gì đó, thân hình hai người, lập tức biến mất ở trong quán rượu!
Thiên Chi trừng lớn hai mắt, giống như là hoàn toàn không dám tin hắn đến cùng nhìn thấy gì!
"Yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-the-tuyet-sung-tieu-ho-phi/1633090/chuong-165.html