"Phong Mục, ngươi muốn như thế nào?" Nàng chuyển mắt, lạnh lùng nhìn về phía Phong Mục.
Khoé môi Phong Mục cong lên tỏ ra chút khinh miệt, giễu cợt nói, "Tô Mặc Nhi, tình huống hiện tại này, ngươi có tư cách gì mà nói điều kiện với ta?"
"Đúng, ta không có tư cách, nhưng trong tay ta có vật ngươi cần tìm. Ngươi không sợ ta quyết định ngọc đá cùng vỡ với Ngưng Bích Lưu Quang sao?" Tô Mặc Nhi không sợ hãi chút nào nghênh tiếp lời của hắn.
Sắc mặt Phong Mục tái xanh, hung ác nham hiểm nói, "Ngươi dám uy hiếp ta?"
"Dám!" Tô Mặc Nhi đáp gọn gàng nhanh nhẹn.
Phong Mục nghẹn một hồi khó chịu ở ngực, tức giận nói, "... Tốt, rất tốt!"
Vẻ mặt hắn tràn đầy sương mù nhìn về phía Vân Phàm và Nguyệt Bích."Bản vương tha cho các ngươi một con đường sống thì như thế nào? Chỉ bằng các ngươi thì còn có thể tạo nên sóng gió gì? Có nghe không? Hai người các ngươi, cút nhanh lên!"
"Vương phi!"
"Vương phi!"
"Đi đi, các ngươi chỉ cần nhớ kỹ, bất cứ như thế nào, ta cũng sẽ không phản bội Phong Đạc."
Tô Mặc Nhi đi đến trước mặt các nàng cầm lấy tay các nàng, lợi dụng góc kín mà Phong Mục không nhìn thấy, dùng âm ngữ nói hai chữ, "Phong Dương."
Thần sắc của Vân Phàm và Nguyệt Bích vẫn bình tĩnh như thường, cung kính quỳ xuống với Tô Mặc Nhi, dập đầu một cái với nàng, "Vương phi, chúng ta nhất định sẽ ghi nhớ! Xin vương phi bảo trọng thật tốt!"
"Một đường cẩn thận."
Phong Mục vung tay lên, những quan binh kia tránh ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-the-tuyet-sung-tieu-ho-phi/1633084/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.