Xe ngựa chậm rãi chạy một hồi lâu, mới tới Tam vương phủ.
Ngoài cửa phủ. Thị vệ đứng hai hàng rất chỉnh tề, nhìn thấy Phong Đạc xuống xe ngựa, lập tức hành lễ nói, “Tham kiến Tam vương gia!”
Phong Đạc nhàn nhạt liếc nhìn bọn hắn, xoay người giúp Tô Mặc Nhi từ trên xe ngựa xuống.
Tô Mặc Nhi nhìn thấy cục diện này không tự giác mà nhíu nhíu mày, bước chân có chút chần chờ.
Hiện tại nàng không muốn đi đối mặt với hoàng đế và cái vị tiên tử kia.
Phong Đạc dường như cảm nhận được tâm tình của nàng, nắm thật chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, kề sát vào bên tai nàng thấp giọng nói, “Ở cạnh bản vương, ngươi không cần để ý đến những điều kia, điều ngươi cần làm chính là tin tưởng vào bản vương.”
Tô Mặc Nhi đối mắt với đôi mắt tràn đầy ôn nhu kia, tim khẽ rung động, gật đầu nói, “Được.”
Phong Đạc cùng Tô Mặc Nhi vừa mới bước vào phòng, ánh mắt của mọi người đều bất ngờ nhìn lại.
Hoàng đế đang trò chuyện vui vẻ với Linh Hàm, lúc nhìn thấy Phong Đạc dắt tay Tô Mặc Nhi, gương mặt vốn mang theo ít ý cười, trong nháy mắt lại hơi âm trầm.
“Tam vương gia.” Linh Hàm nhìn thấy Phong Đạc đi tới, liền đứng lên, chào hỏi.
Phong Đạc ngay cả dư quang ngoài khóe mắt cũng không thèm cho nàng, tự nhiên hành lễ với hoàng đế nói, “Tham kiến phụ hoàng!”
“Bình thân.” Hoàng đế trầm giọng nói, “Ngươi ở lại, về phần nhàn tạp nhân đẳng (người không có chức vụ),lui ra đi.”
Câu 'Nhàn tạp nhân đẳng'
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-the-tuyet-sung-tieu-ho-phi/1633055/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.