Editor: Lam Tuyết Hàn Tô Mặc Nhi nhìn sang, Phong Kỳ đứng ở cách đó không xa đang vẫy tay với nàng. Hắn mang một thân khôi giáp dày nặng, dung nhan tuấn dật chưa thoát vẻ ngây thơ dưới khôi giáp làm nổi bật thêm vài phần cương nghị. "Tiểu Thất." Tô Mặc Nhi có chút kinh ngạc. Nhìn bộ dạng này của hắn, hôm nay tất nhiên cũng là muốn thể hiện bản thân hơn! Người bên cạnh, hoặc nhiều hoặc ít nhìn đến chút ít ánh mắt khác thường. Phong Kỳ lại hồn nhiên chưa phát giác ra sải bước đi về phía nàng, trực tiếp ngồi ở vị trí bên người nàng. Vân Phàm đưa hắn thêm một ly trà, Phong Kỳ bưng lên uống một hơi cạn sạch. Oán hận nói: "Đã đến tháng chín, thời tiết còn không thấy mát mẻ, nóng chết tiểu gia rồi!" Tô Mặc Nhi khóe môi giật giật, thản nhiên nói: "Ngươi mặc nhiều như vậy, không nóng mới là lạ." "Cũng đúng." Phong Kỳ lúng túng cười một tiếng, đột nhiên có chút nghiêm túc tiến tới trước mặt Tô Mặc Nhi. Thấp giọng nói ra: "Tam tẩu, Tam ca để cho ta nói với ngươi một tiếng, hôm nay, Lâm Sơ Tuyết cùng Phong Mục cũng sẽ đến, ngươi cẩn thận chút, tận lực không cùng bọn hắn tiếp xúc." "Uh, ta biết rõ." Tô Mặc Nhi gật đầu đáp ứng. Dù cho Phong Đạc không nhắc nhở nàng, nàng cũng không sẽ chủ động đi trêu chọc hai người kia. Mỗi lần thấy bọn họ cũng không có chuyện tốt, nàng tại sao phải đi tự tìm phiền toái. "Nếu có chuyện không giải quyết được, để cho Vân Phàm các nàng đi tìm Tam ca của ta. Tam ca đang bên cạnh đó." Phong Kỳ chỉ chỉ hướng tây nam. Tô Mặc Nhi theo ngón tay của hắn nhìn sang, rất xa, thấy bóng dáng quen thuộc kia mang một bộ khôi giáp màu trắng bạc, chỉ huy binh mã trước mặt hắn, vốn là lỗi lạc phong thái, lúc này càng lộ ra một loại ngang ngược thống lĩnh tam quân đến. "Tam tẩu, Tam ca có phải hay không rất có phong độ đại tướng?" Phong Kỳ khẩu khí mang theo chút ít tự hào: "Nhớ năm đó, Tam ca rong ruổi chiến trường, đó mới gọi đánh đâu thắng đó, không người nào có thể địch! Nơi đi qua, quân địch đều là nghe tin đã sợ mất mật, chạy trối chết!" "Hả?" Tô Mặc Nhi trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc, hiếu kỳ hỏi: "Phong Đạc đã từng trải qua chiến trường?" "Đúng vậy. Tam tẩu không biết sao?" Cái này, cơ hồ là chuyện nổi tiếng, nàng như thế nào lại không biết? "Ta hàng năm luôn ở trong phủ tướng quân, đối với chuyện phát sinh bên ngoài không biết nhiều lắm." Tô Mặc Nhi giải thích. Ở trong trí nhớ của nàng, nàng cả ngày luôn ở trong sân hoang vu đó, ngoại trừ vài nha hoàn đưa đồ cho nàng bên ngoài, nhìn thấy người thật đúng là ít đến thương cảm. "Thì ra là như vậy." Phong Kỳ cũng nghĩ đến hoàn cảnh Tô Mặc Nhi trước khi chưa xuất giá, tiếp tục nói: "Tam ca từ lúc mười ba tuổi đã đi biên cương, cho đến ba năm trước đây mới về." Mười ba tuổi? Ở hiện đại, một hài tử mười ba mười bốn tuổi đều còn cần cha mẹ chăm sóc, Phong Đạc còn nhỏ như thế này mà phải ra chiến trường? Tô Mặc Nhi nhìn xem bóng dáng dưới ánh mặt trời lóesắc bạc quang mang kia, đáy lòng bất ngờ dâng lên một loại cảm xúc không hiểu. Bỗng nhiên, một trận tiếng kèn dồn dập vang lên. Phong Kỳ vội vàng đứng lên: "Tam tẩu, phụ hoàng đang tới rồi. Ngươi chính mình cẩn thận một chút, chờ khảo hạch kết thúc, Tam ca sẽ tới. Ta cũng phải đi trước chuẩn bị." Nói xong, cũng không đợi Tô Mặc Nhi trả lời, đã vội vã rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía tây nam. "Hoàng thượng giá lâm!" Thông báo vang dội, từng tiếng vang dội toàn bộ sân. Tất cả mọi người trong nháy mắt đều an tĩnh, cung kính hướng tới xe ngựa hoàng đế quỳ xuống. Tô Mặc Nhi ngẩn người, Vân Phàm thấy vậy, vội vàng kéo ống tay áo của nàng: "Vương phi, nhanh lên hướng Hoàng thượng hành lễ." Tô Mặc Nhi kịp phản ứng, học tư thế người khác, cũng vặn vẹo quỳ xuống. Nàng đời này ngoại trừ sư phụ, còn chưa bao giờ hướng người khác quỳ xuống qua!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]