Chương trước
Chương sau
Editor: Lam Tuyết Hàn
“Ngươi đến cùng là biết được bao nhiêu ?” Phong Mục cắn răng, hung dữ trừng mắt với Phong Đạc.
Phong Đạc nở nụ cười, nhưng bên trong mắt lại là một mảng lạnh lẽo: “Tất cả những thứ ngươi không cho ta biết!”
“Ngươi muốn thế nào?” Phong Mục cau mày hỏi.
Lúc này Phong Đạc lại nói cái này, mà không phải đem chứng cứ trong tay hắn giao cho phụ hoàng, đơn giản là muốn được thứ gì đó từ chuyện này.
Trong lòng hắn rất rõ ràng, cứng đối cứng với hắn lúc này không có một chỗ tốt.
Phong Đạc cười cợt, nói: “Đem giao giải dược độc mỉm cười ra đây!”
Phong Mục cười giễu cợt, trào phúng nhìn Phong Đạc hỏi: “Ngươi cảm thấy ta đã muốn đưa ngươi vào chỗ chết, còn có thể để lại đường lui sao?”
Phong Đạc nhíu mi, tâm không ngừng chìm xuống, tuấn nhan có chút mờ mịt.
Nhìn bộ dáng này của hắn, Phong Mục nhất thời vui vẻ vì báo được thù: “Thế nào? Ngươi còn muốn cứu nàng sao? Ha ha ha ha…… Đừng có nằm mơ, bản vương
chính là muốn cho ngươi nhìn thấy nàng bị đau đớn làm sao cho tới chết!”
“Đáng chết!” Hai mắt Phong Đạc đỏ lên, quay về phía Phong Mục đánh tới một quyền.
“Ạch……” Ho khan một cái, trước mắt Phong Mục một mảng màu đen, khóe miệng chảy máu.
Hắn trầm thấp cười một tiếng: “Thật không nghĩ tới, ngươi không bao giờ đổi sắc mặt cũng sẽ có lúc nổi giận! Rất tốt! Ngươi đối với nàng càng để tâm, đến khi nàng chết ngươi sẽ càng đau khổ, bản vương…… Sẽ chờ tới ngày đó!”
“Ngươi……”
“Các ngươi nói xong chưa, ta muốn về nghỉ ngơi!” Một bên, Tô Mặc Nhi yên lặng nhìn bọn họ, trên mặt tràn đầy tẻ nhạt.
Phong Đạc cả kinh, lúc này mới nghĩ tới Tô Mặc Nhi còn ở đây. Vậy mà hắn lại cùng Phong Mục nói những lời này. Nàng nghe hiểu bao nhiêu?
“Vậy thì chúng ta trở về.” Phong Đạc có chút thấp thỏm đứng lên, tuấn nhan bình tĩnh che giấu vẻ mặt giận dữ lúc nãy.
Hắn hơi phe phẩy vạt áo, kiêu ngạo lại tao nhã.
Chậm rãi đi tới kéo tay nhỏ của Tô Mặc Nhi, đối với nàng cười, nói: “Đi thôi.”
“Ừ.” Tô Mặc Nhi gật đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì, bước chân dừng lại, Phong Đạc cũng dừng theo, quay đầu nghi hoặc nhìn nàng.
Tô Mặc Nhi nhìn về phía Phong Mục, tùy ý hỏi: “Phong Mục, ta rất hiếu kỳ, tại sao ngươi luôn muốn giết ta?”
Phong Mục nhìn nàng đầy hận ý, lại giống như cười tự giễu nói: “Giết ngươi? Bởi vì bản vương yêu thích giết ngươi! Bản vương muốn giết ngươi!”
“Bởi vì yêu thích giết ta? Mà không phải là bởi vì ta biết bí mật gì của ngươi?” Tô Mặc Nhi thầm nghĩ muốn biết thêm gì đó từ lời nói của hắn.
Từ trong lời nói của bọn họ, nàng có thể hiểu được, Tô Mặc Nhi đã từng là người của Phong Mục, thậm chí Phong Mục còn đối xử với Tô Mặc Nhi rất tốt.
Giữa bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, để hắn không thể không giết nàng?
Hơn nữa, tại sao Phong Đạc lại nhất định phải đem nàng về vương phủ? Những việc này, đến cùng sẽ có gì liên quan với nhau?
Nếu đem những chuyện này biết rõ ràng, nói không chừng nàng có thể sẽ thoát ra khỏi “vòng xoáy” này.
“Tô Mặc Nhi, ngươi cho rằng, bản vương sẽ lưu lại nhược điểm gì trong tay ngươi? Ngươi không khỏi cũng đánh giá cao mình quá cao, một nữ nhân mà thôi, có thể làm được gì!” Phong Mục khinh thường nói.
“Ngươi chắc chứ?” Tô Mặc nhi nửa thật nửa giả nói: “Ngươi cũng biết ta đối với ngươi không có uy hiếp, vẫn hoảng hốt muốn diệt trừ ta, chẳng lẽ ngươi cả ngày đều không có gì làm quá rảnh rỗi?”
“Ngươi!”
“Ta? Ta phải đi, ngươi cứ từ từ chờ ở đây đi.” Tô Mặc Nhi mỉm cười nhìn hắn, kéo Phong Đạc rời khỏi.
Sắc mặt Phong Mục nhất thời trầm xuống.
Phong Đạc theo Tô Mặc Nhi rời đi, trong đầu rất muốn nói chuyện cùng với Tô Mặc Nhi, đáy lòng nghi hoặc ngày càng sâu……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.