Chương trước
Chương sau
Sau khi trở về Tửu Lâu, Lăng Ngạo vẫn là một dạng trầm mặc. Hắn bước về phòng mình liền đóng cửa, cơm tối cũng không ra ăn.

Lạc Y biết Lăng Ngạo là bị đả kích vì hắn để thua trên tay ma pháp sư cấp bảy trung kì. Có lẽ trừ nàng và hắn thì người ngoài không ai nhận ra, người yếu thế trong lúc giao đấu là hắn chứ không phải là Lam Thừa Quân.

Lạc Y khẽ thở dài, xem ra nàng phải tìm hắn nói chuyện mới được a!

Tối...

Lạc Y muốn một mình đến tìm Lăng Ngạo, nhưng Lãnh Hàn Thần nhất quyết đòi đi theo nên nàng cũng để mặc không ngăn cản hắn.

Trong phòng của Lăng Ngạo tối om, lúc này hắn đang ngồi thẩn thờ nhìn bàn trà nước không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Lạc Y lấy ra một viên Dạ Minh Châu đặt vào góc phòng, ngay lập tức cả căn phòng đều được bao phủ bởi thứ ánh sáng dịu dàng, nhu hoà kia.

Lăng Ngạo đang ở trong bóng đêm, bất ngờ bị nguồn sáng làm cho loá mắt. Hắn hơi nâng đầu nhìn về phía tiểu thiếu nữ vận một thân bạch y đang đi cùng một nam nhân tử y khẽ mở miệng.

" Lão đại?"

" Ừm"

Lạc Y đáp một tiếng, cùng Lãnh Hàn Thần ngồi xuống bàn trà, tự tay châm cho nàng và Lãnh Hàn Thần mỗi người một tách.

Ngón tay Lạc Y linh hoạt miết nhẹ lên thân tách trà kiểu cổ, cảm nhận độ nóng của trà vừa đủ mới nâng lên môi khẽ nhấp một ngụm. Nàng khẽ hỏi.

" Tại sao ngươi không ra ăn cơm?"

Lăng Ngạo cười khổ một tiếng, cầm bình trà rót cho chính mình một tách. Hắn nhìn tách trà cạn nhẵn của Lãnh Hàn Thần, cũng suy nghĩ xem có nên châm cho hắn ta thêm một tách hay không. Nhưng lại chợt nhớ ra Lãnh Hàn Thần có tính khiết phích vô cùng nặng liền từ bỏ ý định.

" Lão đại, ngươi có phải thấy ta rất bất tài hay không? Ta đã có tu vi cấp tám trung kì nhưng đánh không lại một ma pháp sư kém mình một cấp!"

Lạc Y cười nhẹ, nâng đôi mặt xinh đẹp chống lại ánh mắt mê man của Lăng Ngạo. Sau đó nàng lại cúi đầu, nhấc bình trà châm thêm cho Lãnh Hàn Thần một tách.

Lãnh Hàn Thần nhìn thấy tách trà Lạc Y châm cho mình, vui vẻ nâng lên nhấp một ngụm. Lần này hắn thật chậm rãi nhâm nhi, tinh tế cảm nhận hương vị của tách trà. Không hiểu sao chị cần là Lạc Y cho hắn, hắn đều cảm thấy vô cùng đặc biệt, vô cùng thơm ngon!

" Lão đại?"

Lăng Ngạo thấy Lạc Y không trả lời mình thì cho rằng nàng cũng nghĩ như vậy, đầu cúi càng lúc càng thấp hơn.

" Ngươi nghĩ Lam Thừa Quân thật sự là ma pháp sư cấp bảy à?"

Giọng nói không ngọt không nhạt cuả Lạc Y vang lên, thành công khiến Lăng Ngạo ngẩng đầu, nét mặt đều là kinh ngạc.

Lẽ nào Lam Thừa Quân không phải ma pháp sư cấp bảy sao?

Lạc Y nhìn vẻ mặt của Lăng Ngạo thì liền biết hắn đã ngộ ra rồi nên nàng gật nhẹ đầu, từ tốn nói.

" Nếu không có ta trên sân, Lam Thừa Quân muốn giải quyết bốn người các ngươi không khó! Hắn đã là ma pháp sư cấp Thống Lĩnh sơ kì đỉnh phong!"

" Cái gì?"

Mười ba tuổi? Ma pháp sư cấp Thống Lĩnh ư?

Lăng Ngạo rùng mình một cái. Thảo nào lúc đó dù đang công kích nhưng hắn vẫn cảm nhận có uy áp đè lên mình. Nếu không phải trong thời gian rèn luyện với Dạ hắn đã luyện được một sức mạnh kiên trì thì đã sớm ngã xuống rồi.

" Ngươi cũng đừng quá Thần hoá hắn đi! Con người gặp được kì ngộ cũng không phải ít. Vận may cũng chính là một dạng thực lực đi! Sau này ngươi cũng có thể tìm kì ngộ cho mình!"

" Đã biết!"

Lăng Ngạo gật mạnh đầu vô cùng kiên quyết. Khi những khúc mắc đều được giải toả, cả người hắn giống như được một dòng suối linh khí tắm qua.

Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần đi ra ngoài. Hắn thấy nàng như có điều suy nghĩ, môi vẫn mím nhẹ không mở ra.

Lãnh Hàn Thần nắm bàn tay nhỏ bé của Lạc Y, đan xen các ngón tay khắng khít lại với nhau. Khẽ hỏi.

" Nàng sao vậy?"

" Thần, chàng nói Lam Thừa Quân là địch hay là bạn? Aiz, tốt nhất vẫn nên làm người dưng!"

Lạc Y rất rối rắm. Lãnh Hàn Thần lại bày ra một bộ dạng không hiểu tại sao.

" Sao nàng lại hỏi như vậy?"

" Lần đầu tiên ta gặp người có khả năng mạnh mẽ như vậy. Nếu như không tính ta và chàng, thăng cấp của hắn như vậy cũng gọi là nghịch thiên đi! Ví như để mặc hắn phát triển, là địch sẽ không hay, là bạn thì ổn rồi, còn không thì là người dưng cũng được a!"

Lãnh Hàn Thần cười nhẹ, hoá ra là nàng lo lắng như vậy. Hắn sủng nịnh véo nhẹ lên chóp mũi của nàng, đem nàng ôm trong ngực.

" Yên tâm đi, hắn không có ác ý đâu! Lúc giao đấu hắn chính là muốn dụ nàng đi ra để xác định năng lực của nàng thôi!"

Lạc Y vùi đầu trong ngực Lãnh Hàn Thần, khẽ hỏi.

" Thật là như vậy?"

" Ừm!"

Lãnh Hàn Thần gật đầu xác định. Hắn quả thật nói đúng, Lam Thừa Quân không có ác ý, thậm chí là ý tốt, vô cùng tốt, tốt đến nỗi hắn phải đổ ra cả thùng giấm chua thật lâu không có bay mùi.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ---

Hôm sau...

Hôm nay là ngày trận đấu thứ hai của Thượng Đỉnh giao phong mở ra, theo lí mà nói Bạch quốc sẽ đối chiến Chu quốc và Huyền quốc đối chiến Thanh quốc. Còn ngày mai sẽ là Bạch quốc đối chiến Thanh Quốc và Huyền quốc đối chiến Chu quốc, để chọn ra đội chiến thắng vào tranh xếp hạng thượng đỉnh.

Có điều Thanh quốc sau khi đối chiến Chu quốc đã không thể tiếp tục tham gia đối chiến, mà hôm qua Huyền quốc đã mạc danh kì diệu chiến thắng Bạch quốc cho nên hôm nay Huyền quốc được trực tiếp vượt vào vòng trong còn Bạch quốc sẽ đối đầu Chu quốc.

Trải qua chuyện Chu quốc đánh bại Thanh quốc và Bạch quốc để thua trong tay Huyền quốc thì hôm nay tất cả mọi người đều cho rằng Chu quốc sẽ chiến thắnh.

Nhóm Lạc Y đã lên trước võ đài chờ Bạch quốc đang từ từ đi lên.

Phan Hồng Nhân hôm nay không vận hồng y mà vận một thân thanh y nhẹ nhàng khoan khoái. Đi bên cạnh nàng lần lượt là Quý Vô Song, Phì Hợp, và hai huynh đệ song sinh Cao Uy, Cao Tường.

Phan Hồng Nhân đứng trước mặt Lạc Y, tà áo khẽ bay nhẹ trong gió, nàng ta ôm quyền nói.

" Bạch quốc tình nguyện nhận thua!"

Âm thanh của Phan Hồng Nhân vang vọng khắp toàn trường khiến nhiều người đang chờ đợi trận đấu oanh oanh liệt liệt thất vọng không sao kể xiết.

Nhưng hôm qua bọn họ đã nhìn thấy năng lực của Chu quốc xem như cũng không có nuối tiếc. Bạch quốc chủ động thoái nhượng thế nhưng lại là hành động thông minh!

Lạc Y ở trên võ đài, nhìn Phan Hồng Nhân có nhiều thêm một tia tán thưởng. Nàng ta cũng không phải người hết cách, là người nắm được buông được.

Cho dù tâm tính Phan Hồng Nhân có hơi cao ngạo một chút nhưng cũng là do từ nhỏ đã được xem như một nhân tài mà đối đãi, nên không nhận thức được trên đầu mình còn có cường giả.

Xem ra, việc đấu đan với Lạc Y đối với nàng có trợ giúp lớn, có lợi cho phát triển của nàng ta sau này.

Lạc Y cười nhẹ, khẽ gật đầu với Phan Hồng Nhân rồi cùng bọn Lăng Ngạo đi khỏi đài tỉ võ.

Lúc này, Phan Hồng Nhân ở đằng sau lại khẽ thốt lên.

" Ngươi là Lạc Y đúng không? Ta thua ngươi là tâm phục khẩu phục. Sau này tương lại có thể tiếp tục tái đấu hay không?"

" Nếu như có cơ hội!"

Lạc Y từ tốn đáp lại. Mặc dù tương lai cơ hội này không thể đến nhưng nhờ những lời nàng nói hôm nay, Apollo đại lục sau này có nhiều hơn một tông sư luyện đan thiên tài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.