" Chủ nhân!"
" Tỉ tỉ"
Lạc Y vừa về đến phòng thì lách vào không gian. Lúc này, ma thú đều đang bận rộn tu luyện, nhưng vừa nhìn thấy nàng thì kêu lên một tiếng, chạy ùa lại.
" Một năm không gặp người thật nhớ. Ta tưởng người quên chúng ta rồi nha!"
Thiếu tà hoàn toàn vứt bỏ hình tượng thú tôn, nhào lên ôm lấy cánh tay Lạc Y liều mạng Lắc Lắc.
Tiểu Cầu hừ lạnh, trong lòng thầm nghĩ hắn thật mất mặt. Sống cả vạn vạn năm còn có thể như vậy a?
So với Tiểu Cầu quá quen thuộc với Thiếu Tà thì Nhược Ly, Dạ, Mặc, Bạch Phong đều không khỏi co rút khoé miệng. Nhất là Mặc từng xem Thiếu Tà như một vị thần cao không với tới.
Đó là lão đại đi, hẳn là trúng tà rồi a?
Lạc Y nhíu mày, tay không lưu tình đập mạnh vào móng heo đang bám trên người nàng.
Phủi phủi ống tay áo, Lạc Y trừng mắt nhìn Thiếu Tà, nghiêm mặt.
" Không gian này một năm mới bằng một ngày bên ngoài. Các ngươi đừng nói oan cho ta nha!"
" Một ngày?"
Mọi thú đều không khỏi há to miệng như có thể nuốt phải quả trứng gà. Ánh mắt nhìn nhau một dạng kinh ngạc. Chưa nói không khí ở đây nồng đậm nguyên tố dao động, chỉ nội thời gian lại chậm hơn bên ngoài cũng được xem là báu vật tu luyện rồi a!
Bạch Phong tự hào muốn hếch mũi lên trời, đây là không gian nàng tạo ra nha, đánh đổi không ít công sức của nàng đâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-the-thien-tai/2370927/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.