Chương trước
Chương sau
(Ức: hồi tưởng)

Hương yên tứ phía, mông lung như không huyễn.

Hỏa hồng trường phát lấp lánh vẻ rực rỡ mị hoặc, Hách Liên Cô Tuyết mở mắt ra, đập vào mi mắt là làn hương phong tràn ngập tẩm điện.

“Hách Liên cung chủ đêm qua ngủ ngon chứ?” Ngữ âm thanh lãng mang theo hơi thở mê hoặc ở bên ngoài sa trướng truyền tới.

Hách Liên Cô Tuyết xoay người xuống giường, tuy rằng toàn thân đau nhức vô cùng, nhưng trên mặt vẫn mang theo tiếu ý.

Yêu hồ ly này, thật sự là không biết sống chết! Hồng đồng híp lại, thẩm thấu hơi thở tà lãnh pha lẫn mùi vị nguy hiểm.

Hồng mâu cùng tử mâu lại một lần nữa va chạm!

Cô Tuyết nhẹ nhàng tiêu sái đến gần Lộng Nguyệt, hồng mâu giương lên, thanh âm mang theo mê hoặc: “Ngươi, cũng, hảo.”

Hai người đối diện lẫn nhau, tựa như một đêm kích tình căn bản không hề phát sinh qua, lãnh khí ẩn ẩn ngoan tuyệt cùng giết chóc đan xen dây dưa đối phương. Tóc dài linh động cuồng vũ, trong làn gió lạnh lặng yên phiêu động.

Thân chưa động, thần phá phong.

Bỗng nhiên, Hách Liên Cô Tuyết chế trụ yết hầu Lộng Nguyệt, đẩy hắn áp vào bạch ngọc thạch trụ, hung hăng đè lên thân thể hắn, khóa chặt mọi đường phản kháng.

Lộng Nguyệt hơi nhếch miệng, tiếu dung yêu dị lại mang theo vẻ thư thái.

Ngón tay thon dài của Cô Tuyết giống như lưỡi dao sắc lạnh, ở trên chiếc cổ trắng ngần vẽ xuống vài sợi hồng ti mỹ lệ.

Tử mâu vẫn như trước tà khí quyết tuyệt, phản chiếu một đôi hồng sắc đồng tử thị huyết yêu lệ.

“Ngươi thực càn rỡ.” Cô Tuyết ghé sát vào chóp mũi Lộng Nguyệt, hơi thở băng lãnh tản ra trên dung nhan yêu mị.

Lộng Nguyệt cười khẽ, nhẹ nhàng vén lên một lọn hồng phát rủ xuống bên khóe môi Cô Tuyết, nâng lên cằm hắn: “Ai khiến thân thể Tuyết bảo bối của ta dụ nhân như vậy, bổn tọa. . . yêu thích đến không nỡ buông tay.”

Cô Tuyết tiến đến cạnh vành tai Lộng Nguyệt, phóng xuất một tia mê nhiệt, nhẹ giọng nói: “Yêu tinh, thật sự rất đáng ghét.”

“Yêu nghiệt ngươi, lại càng đáng ghét.” Lộng Nguyệt vươn tay chặn lại thắt lưng hồng y nam tử, tử mâu tản ra hào quang hoa mỹ.

Ánh dương quang nhè nhẹ điểm trên mặt đất từng vệt lốm đốm.

Ngón tay Cô Tuyết luồn vào đùa nghịch tử phát mềm mượt, vùi đầu vào cổ hắn gặm cắn, “Đem Mặc Lân Đồ giao ra đây.”

“Sách, ngươi còn không biết xấu hổ muốn Mặc Lân Đồ?” Lộng Nguyệt tăng thêm lực đạo, đuôi tóc màu hỏa hồng xõa xuống tận lưng rối tung.

Hồng mâu hiện lên một tia không vui, Cô Tuyết nắm lấy làn tóc dài của Lộng Nguyệt, “Ngươi dám không thủ tín!”

“Ai bảo ngươi hạ thủ ngoan độc như vậy, nổ tung Phong Nguyệt Lâu của bổn tọa không nói, còn đem Kinh Diễn hủy thi diệt tích.”

“Hủy thi diệt tích?” Cô Tuyết lạnh lùng cười khẽ ra tiếng, ánh mắt lộ vẻ hứng thú nhìn cặp tử sắc phượng nhãn gần trong gang tấc kia, “Lộng Nguyệt giáo chủ, không cần đem ‘hảo sự’ này đổ lên đầu bản cung, thực sự rất không có ý nghĩa.”

Lộng Nguyệt phút chốc giật mình sửng sốt, đột nhiên xoay người đem Hách Liên Cô Tuyết đặt dưới thân, tuấn mi nhíu chặt, phượng mâu hẹp dài lóe lên quang mang khiến người khác không đoán ra ý tứ, “Thật không phải là ngươi?”

Thừa dịp Lộng Nguyệt đang thất thần, Cô Tuyết nhanh chóng chuyển thân, gắt gao đè lên yêu tà nam tử, “Kinh Diễn sống hay chết cùng ta có gì quan hệ?”

Không phải hắn? Kẻ đứng sau màn điều khiển Kinh Diễn, chẳng lẽ không phải Ngạo Thần Cung?

Bên trong hồng mâu lạnh như băng không có chút giả dối.

Lộng Nguyệt lúc này suy nghĩ loạn chuyển, bỗng nhiên bả vai nhói lên một trận, chỉ thấy hồng y nam tử phảng phất một đầu liệt thú đang nổi giận, hồng mâu lãnh liệt, “Lộng Nguyệt, ngươi đừng có đùa giỡn ta!”

Hồng phát rủ xuống che khuất nhãn mâu, khí tức tà ác lan tràn.

Lộng Nguyệt liễm đi tiếu ý, ánh mắt yêu dị bình tĩnh tựa một làn xuân thủy: “Xem ra lần này bổn tọa thật sự phải xin lỗi Hách Liên cung chủ.”

“Ngươi. . .” Một luồng hồng phát nháy mắt bay tán loạn, hồng mâu ánh lên màu đỏ rực thị huyết, Cô Tuyết hiện tại hận không thể niết đứt cổ người dưới thân.

Lộng Nguyệt lẳng lặng chăm chú nhìn hắn, khóe môi hiện lên một mạt tiếu ý, thú vị thưởng thức bộ dáng vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ của Cô Tuyết.

Nghĩ đến Hách Liên Cô Tuyết hắn ngoạn chuyển giang hồ, oai chấn võ lâm, nhưng hôm nay chẳng những bị người trước mặt đùa tới đùa lui, ngay cả thân thể cũng bị ăn mạt tịnh, lại không cách nào nhẫn tâm xuống tay diệt trừ Lộng Nguyệt.

Từ khi nào hắn trở nên do dự không quyết? Từ khi nào hắn bắt đầu nhân từ nương tay?

Cô Tuyết buông lỏng ngón tay đang chế trụ nơi cổ Lộng Nguyệt, hồng mâu khôi phục an tĩnh, hắn ghé sát bên tai yêu tà nam tử, một mạt hơi thở phảng phất đến từ địa ngục phun ra: “Cẩn thận chút, nếu có một ngày ngươi rơi vào tay ta, ta sẽ cho ngươi chết rất khó nhìn.”

Hồng bào biến mất dưới ánh dương quang chói mắt, vẻ lãnh diễm quyết tuyệt cũng theo đó tiêu thất.

Lộng Nguyệt khóe môi treo nụ cười nhẹ, tử mâu hơi khép, liễm đi thần sắc trong đáy mắt.

~*~

“Người tới a ── Có người ngoài đó không ? Ta đói bụng ──” Trong căn phòng băng lãnh tối đen truyền đến thanh âm thều thào.

Dạ Phi Yến bộ dáng thê thảm đáng thương cuộn thành một đoàn trong góc, hệt như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi.

Không hổ là Ám Môn, đưa tay không thấy năm ngón, một tia ánh sáng cũng không có.

Yêu Nguyệt, tên hỗn đản, Dạ Phi Yến ta gặp ngươi là bất hạnh lớn nhất cuộc đời này!

Hách Liên Cô Tuyết, đồ độc hạt hồ ly tinh, chờ đến khi Yêu Nguyệt kia xưng bá võ lâm, ngươi chuẩn bị chết đi!

Tuyệt Ảnh, ngươi. . .

“Thịch ──!” Cánh cửa bịđá văng ra thô bạo, một mạt quỷảnh đen thẫm sừng sững đứng trước cửa, bạch phát dày đặc như tuyết.

Trái tim Dạ Phi Yến nhất thời ngưng đập, chỉ thấy Tuyệt Ảnh một tay nhấc hắn lên, băng điêu diện cụ lộ vẻ quyết tuyệt lạnh lẽo.

Khuôn mặt không chút độ ấm này của Tuyệt Ảnh, Dạ Phi Yến cũng không phải lần đầu nhìn thấy, nhưng lúc này đây tim hắn như chậm nửa nhịp.

Ám tòa thần thần bí bí, hôm nay lại giống như núi lửa sắp bùng nổ, mà Dạ Phi Yến là cá dưới lưỡi đao, tử vong treo ngay bên mép.

“Cung chủ mất tích.” Ngữ thanh lạnh lùng từ cánh môi mỏng như đao thản nhiên xuất ra.

Dạ Phi Yến như người mất hồn gật gật đầu, phụ họa: “Ân ân, cung, cung chủ mất, mất tích.”

Từ từ! Mất tích?

Con bà nó, độc mỹ nhân kia mất tích có liên quan gì đến ta!

“Nhất định cung chủ ở trong tay Lộng Nguyệt!”

“Tuyệt Ảnh đại ca, ngươi hôm nay nói thật nhiều. . .” Dạ Phi Yến bề ngoài là âm thầm chuyển đề tài, trên thực tế trong lòng vui vẻ hò hét một phen:

Không hổ là Yêu Nguyệt cường đại a. . . Hanh hanh! Không nghĩ tới độc mỹ nhân cũng có ngày hôm nay! Yêu Nguyệt, ngươi phải đem hắn chỉnh đến chết!

“Dẫn ta đi Nhật Nguyệt Giáo!”

Dạ Phi Yến đột nhiên ngẩng đầu, băng điêu diện cụ tuy che khuất đôi mắt Tuyệt Ảnh, nhưng hắn có thể cảm giác được trong con ngươi lạnh như băng lộ ra vẻ lo lắng.

“Ai nha, ta nói Tuyệt Ảnh đại ca, xem ra địa vị của cung chủ kia trong lòng ngươi thực không nhỏ a. . .” Dạ Phi Yến trêu đùa, không nghĩ tới tòa băng sơn này cũng biết quan tâm đến người khác.

“Hắn là chủ nhân của ta.”

Sách, còn rất trung tâm nữa.

“Ám tòa đại nhân, ta cần hảo tâm nhắc nhở ngươi. . .” Dạ Phi Yến cợt nhả vỗ lên bả vai Tuyệt Ảnh, “Cung chủ các ngươi nếu thật sự rơi vào tay Yêu Nguyệt kia, phỏng chừng là không sống nổi, thủ đoạn của Thánh thủ độc tiên ta nghĩ ngươi không phải không biết.”

Một luồng tuyết bạch trường phát trên trán Tuyệt Ảnh nháy mắt phiêu động, hơi thở buốt giá tản ra khiến Dạ Phi Yến toàn thân run rẩy!

“Nếu cung chủ xảy ra chuyện gì không hay, người thứ nhất ta giết chính là ngươi!”

“Uy, ngươi làm gì phải rõ ràng một chút, cung chủ các ngươi mất tích không liên quan đến ta!”

Tuyệt Ảnh không muốn phí lời cùng hắn, tóm lấy cổ áo Dạ Phi Yến, đem hắn ra khỏi mật thất.

“Uy uy, Tuyệt Ảnh đại ca, ngươi có việc cầu người không thể đối xử với ta thế này a. . .”

Tuyệt Ảnh căn bản không hề để tâm, giống như xách theo một đầu tiểu sủng vật không nghe lời.

Dạ Phi Yến đánh giá bốn phía chung quanh, hành lang dài tối đen, kèm theo hắc sắc mân côi thẩm thấu khí tức quỷ lãnh, đám hộ vệ mặc hắc y đeo mặt nạ, thân hình thẳng tắp, tựa như tử sĩ không có hơi thở. (mân côi: hoa hồng)

Ám môn hảo khủng khiếp!

“Tuyệt Ảnh!”

Dạ Phi Yến sửng sốt, một chút không lưu ý đã bị đặt xuống nằm úp sấp trên mặt đất.

“Ai cho phép ngươi tự tiện chủ trương?”

Thanh âm hảo lãnh. . .

Dạ Phi Yến ngẩng đầu, chỉ thấy một lam y nam tử đứng trước mặt Tuyệt Ảnh, hai người mắt lạnh nhìn nhau.

Oa, thuộc hạ của Ngạo Thần Cung thế nào mà ai lớn lên cũng tuấn tú như vậy! Dạ Phi Yến dụi dụi hai mắt, nhìn trái nhìn phải đều có cảm giác dung mạo của lam y nam tử giống một người. . .

“Ngươi quản được ta ?!” Tuyệt Ảnh lạnh giọng đáp.

Vô Nhai lạnh lùng nói, “Trước khi cung chủ quay về, ai cũng không thể tự tiện quyết định!”

“Cung chủ ở Nhật Nguyệt Giáo.”

“Ta biết.” Vô Nhai dừng một chút, “Cung chủ hẳn là không có việc gì.”

“Ngươi làm sao khẳng định?”

Vô Nhai nhất thời im bặt.

Nội chiến đi, nội chiến đi. . . Dạ Phi Yến ở trong lòng âm thầm cười trộm.

“Môn chủ.” Ngay lúc đó, một hộ vệ quỳ một gối xuống đất, “Cung chủ đã trở lại.”

Dạ Phi Yến khiếp sợ, mặt nhăn như mướp đắng.

Cái gì? Làm sao có thể? Yêu Nguyệt, ngươi vậy mà không đem độc mỹ nhân kia. . . Hắn còn chưa kịp phản ứng, Tuyệt Ảnh một cước đá hắn vào mật thất, cánh cửa ‘Thịch’ một tiếng lần nữa khép lại.

***
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.