Chương trước
Chương sau
Mới ngủ dậy ~”~

Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết không chút để ý đến Ngọc Thanh Nhiễm chửi mắng, nguyên bản dòng nhiệt lưu trong người đã bình ổn vào lúc này lại một phen sôi trào.

Tử quang nhàn nhạt từ trong con ngươi yêu diễm thẩm thấu ra ngoài, nghênh hợp nắng sớm ôn nhuận khiến người ta tâm loạn.

Lộng Nguyệt mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Cô Tuyết, đẩy hắn vào một gốc lê hoa, thân mình hung hăng kề sát, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng dạo chơi trên phần cổ mẫn cảm, thanh âm từ tính trầm thấp tràn ra: “Ngươi không thể ngoan ngoãn một chút sao?”

Lực đạo ngoan tuyệt khuấy động lê hoa trên cây, từng cánh hoa dập dờn rơi rụng bay múa giữa khoảng không, nhẹ nhàng dừng lại trên y phục cùng đầu tóc hai nam tử phong hoa khiến khung cảnh nơi này thêm vài phần như mộng như ảo.

Hách Liên Cô Tuyết vươn tay đè lên hậu cảnh yêu tà nam tử, khẽ liếm vành tai của hắn, bờ ngực cùng thiếp không lưu một khe hở, thanh âm lãnh mị vang lên: “Không thể!” (hậu cảnh: gáy, dùng Tv sao thấy đại sát phong cảnh quá)

Lộng Nguyệt hung hăng niết lấy cằm Cô Tuyết, tử mâu phóng xuất quang mang tà mị: “Ngươi thật là một tên gia hỏa thiếu thốn dạy dỗ!”

“Ngươi cũng đồng dạng!”

Vừa dứt lời, một hồi miệng lưỡi dây dưa như huyết triều dậy sóng, cuốn phăng tất cả. . .

Nụ hôn gần như tàn phá, lại mang theo thật sâu quyến luyến, hai chiếc lưỡi điên cuồng cùng múa, châm ngòi lửa nóng dưới ánh rạng đông.

Ý cười tà tứ mị nhân tràn ngập đáy mắt, khí trời mù sương vào lúc tảng sáng ở trong hai đôi mắt lướt qua màu sắc mê hoặc như ngọc lưu ly, phóng xuất quang mang tuyệt mỹ yêu diễm.

“Bảo bối. . . ngươi thực ngọt. . .”

“Ngươi yêu tinh chết tiệt, luôn. . . Ngô. . .”

Hồng bào cùng tử sa ma xát lẫn nhau, hạ phúc một mảng lửa cháy nóng rực tựa như muốn đem tú bào thiêu đốt.(hạ phúc: bụng dưới)

Chết tiệt! Hai người trong lòng thầm mắng, bởi bọn hắn phát hiện một đôi mắt kinh ngạc từ sau lưng xuyên tới.

Quả nhiên, một khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn ở phía sau một gốc cây lò dò bước ra.

Nguyệt ca ca và Tuyết ca ca tại sao. . . Đôi mắt to tròn của Mạt nhi vẫn xem xét hai người, cái miệng nhỏ chu lại, vẻ mặt mờ mịt.

“Vì sao Tuyết ca ca có thể ôm Nguyệt ca ca, lại không cho Mạt nhi ôm?” Giọng nói ngọt ngào tràn ngập không cam lòng. (A a, con nít không nên hỏi chuyện người lớn)

Hách Liên Cô Tuyết nhất thời xấu hổ một trận ── Mập nha đầu không biết chết sống!

Mạt nhi líu ríu chạy qua, mở cánh tay ngó sen béo tròn, bổ nhào tới Lộng Nguyệt.

Hồng mâu nhíu lại, đợi Mạt nhi nhào qua đây, Hách Liên Cô Tuyết nhanh chóng đem nàng nhẹ nhàng nhấc lên, thoải mái như đang xách một con mèo nhỏ.

“Tuyết ca ca, thả ta xuống. . .” Mạt nhi trừng mắt nhìn hai chân, cánh tay mập mạp trên không trung không ngừng vùng vẫy, động tác khả ái như ếch con trong nước du động.

Lộng Nguyệt nhìn bộ dáng khôi hài của Mạt nhi, nhịn không được cười khẽ ra tiếng.

Hách Liên Cô Tuyết thật sự chịu đủ tiểu cầu thịt, không nói hai lời mang theo nàng rời đi.

Gió mát nổi lên, lê hoa vương trên hồng bào lác đác rơi xuống, đem bóng lưng hỏa hồng tô điểm càng thêm yêu diễm.

Thanh âm ngọt ngào lan tràn trong gió. . .

“Tuyết ca ca hảo bất công, không ôm Mạt nhi ngủ, lại ôm Nguyệt ca ca. . .”

“Buổi tối hôm nay Tuyết ca ca cũng phải ôm Mạt nhi ngủ, nếu không ta mách sư phụ. . .”

“Tuyết ca ca, Mạt nhi thấy ngươi hôn. . .”

“Câm miệng!”

“. . .”

Ánh mặt trời ấm áp thấm qua trước khung cửa sổ, Ngọc Thanh Nhiễm xa xa nhìn theo hai nam tử tao nhã, hồi lâu sau hơi rũ mắt như có điều suy nghĩ.

~*~

Gió lạnh khẽ phất qua, đêm lưu luyến.

Ánh nến ảm đạm tận lực duy trì một giọt sáp cuối cùng, tiếng côn trùng kêu vang đình chỉ, đêm lạnh an tĩnh thâm u.

Mạt nhi từ trong giấc mộng mông lung tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ chỉ thấy hồng y nam tử tĩnh tọa phía trước cửa sổ, hoa đào lạc ấn màu đỏ máu yêu dã quỷ dị, dung nhan tuyệt mỹ dưới ánh trăng trong suốt trắng ngần như mỹ ngọc.

Tuyết ca ca vì sao lúc nào cũng ngủ ngồi?

Mạt nhi nhẹ tay nhẹ chân rón rén đến trước mặt Hách Liên Cô Tuyết, đôi mắt tròn long lanh liên tục chớp động: “Tuyết ca ca. . .”

Thanh âm ngọt như mật chảy vào ngực hồng y nam tử, vân mi đen nhánh hơi nhíu lại, cũng không trả lời.

Mạt nhi bò lên giường Cô Tuyết, lúc này mới phát hiện trán nam tử tuyệt mỹ trước mặt thẩm thấu ra chút mồ hôi, không chỉ vậy, mồ hôi lạnh lan ra trên cổ thấm ướt từng sợi tóc đỏ rực, lấp lánh màu sắc lãnh mị.

Vì sao Tuyết ca ca lại đổ mồ hôi?

Mạt nhi vươn cánh tay nhỏ bé đặt lên trán hồng y nam tử, đang định lau mồ hôi cho hắn, nhưng tại một khắc vừa mới chạm vào, một cỗ hàn khí lạnh lẽo thấu xương tràn đến.

Mạt nhi như bị ướp đá nháy mắt rút tay về, tóc gáy đều dựng cả lên.

Hồng mâu khẽ mở, lãnh quang lấp lóe, ẩn ẩn sát khí tràn ngập đáy mắt, quyết tuyệt không một tia cảm tình.

“Tuyết ca ca, ngươi, ngươi không ngủ a?”

Con ngươi đỏ thẫm như băng liên buốt lạnh khiến Mạt nhi toàn thân run rẩy.

Hách Liên Cô Tuyết vừa định mở miệng, song một dòng máu đỏ tươi men theo khóe miệng uốn lượn chảy xuống, yêu dã như hồng liên nở rộ trong đêm tối.

“Tuyết, Tuyết ca ca!” Màu máu đỏ thẫm yêu diễm chói mắt, Mạt nhi kinh hoảng, thân mình run rẩy không ổn định đột nhiên đụng phải lưng hồng y nam tử.

Bởi va chạm kia, Hách Liên Cô Tuyết vô pháp áp chế chất lỏng đang cuộn trào mãnh liệt trong ngực, một ngụm máu tươi từ miệng phun ra. . .

“Tuyết ca ca, ngươi, ngươi làm sao vậy? Đừng, đừng dọa ta a. . .” Mạt nhi nhất thời không biết làm sao, như tránh rắn rết liên tục lùi về phía sau, đôi mắt to tròn tràn ngập khủng hoảng.

Hách Liên Cô Tuyết ngã xuống giường, ôm lấy ***g ngực của mình, trong hồng mâu phủ kín một tầng sương mù.

“Ta đi, đi tìm sư phụ. . .” Mạt nhi vừa muốn bỏ chạy, một bàn tay nháy mắt chế trụ yết hầu của nàng.

Lực đạo trên ngón tay Cô Tuyết ngày càng tăng, một trận hít thở không thông khiến khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt trắng bệch.

Hai tròng mắt Mạt nhi tràn ngập nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có, nàng không thể phát ra nửa điểm thanh âm, cảm giác đau đớn như bị xé rách nơi yết hầu cơ hồ đoạt đi hết thảy hô hấp.

Nước mắt không ngừng tuôn ra, cảnh tượng trước mắt ngày càng mơ hồ. . .

Nàng có ngu ngốc cũng đã rõ ràng một việc:

Tuyết ca ca muốn giết nàng!

Cánh môi tái nhợt run lên nhè nhẹ, giọng nói yếu ớt nhưng không mất vẻ tàn nhẫn phun ra: “Không được đi!”

Hách Liên Cô Tuyết cố gắng bình ổn huyết khí không ngừng bốc lên trong cơ thể, hắn còn chưa rõ Ngọc Thanh Nhiễm là hạng người thế nào, sao có thể để nữ nhân đó tiếp cận bản thân ?!

Ngay lúc đó, từng trận đau đớn đâm thủng cốt cách lan tỏa toàn thân, Cô Tuyết cơ hồ cắn nát môi, thân thể không ngừng run rẩy, lực đạo chế trụ yết hầu tiểu nữ hài dần dần giảm bớt.

Chết tiệt! Không nghĩ tới Sáng Thần Cửu Thức phản phệ lại đúng lúc này phát tác.

Hồng mâu mất đi sắc thái, dần trở nên mơ hồ.

Lực đạo hít thở không thông chậm rãi thối lui, Mạt nhi ho khan hai tiếng, thân thể bị treo lơ lửng vô lực rơi xuống.

Bỗng nhiên, một sợi ngân tuyến nháy mắt cuốn lấy Mạt nhi sắp sửa ngã xuống, kéo nàng qua song cửa sổ rộng mở ra bên ngoài.

Mạt nhi còn chưa hoàn hồn sau khi thoát khỏi tử thần, tựa như ngọn gió rơi vào trong lòng một nam tử.

Một đôi tử mâu yêu dị như mộng đập vào mi mắt nữ hài, vẻ tà mị ẩn ẩn lạnh lẽo.

“Nguyệt ca ca?”

Yêu tà nam tử đã không còn tiếu ý, mục quang yêu dã thẩm thấu nét tàn nhẫn.

Gương mặt Lộng Nguyệt không chút thay đổi, thậm chí so với gương mặt lạnh lùng của Hách Liên Cô Tuyết còn muốn khiến người ta run rẩy, Mạt nhi cảm giác mình giống như rơi vào địa ngục chi quật, mà nam tử trước mặt chính là ác linh khống chế sinh tử của bất luận kẻ nào.

Hắn có thể nở một nụ cười điên đảo chúng sinh, nhưng đồng dạng cũng có thể tùy thời bỏ xuống mặt nạ tươi cười mê hoặc, còn phải xem có hay không kẻ nào đụng vào điểm mấu chốt của hắn. . .

“Nguyệt ca ca, ngươi, ngươi sao lại không cười?” Hơi thở âm lãnh khiến Mạt nhi hô hấp bất ổn, loại cảm giác này quả thực so với thời khắc bị vây trong tử vong vừa rồi càng làm cho nàng run sợ.

“Không được đụng vào hắn, biết không?” Thanh âm không mang theo chút tình cảm tràn ra từ cánh môi mỏng, ẩn ẩn một tia uy hiếp, một tia cảnh cáo.

Tử mâu híp lại, Lộng Nguyệt đưa tay vuốt mắt Mạt nhi: “Ngủ đi.”

Hương sen nhàn nhạt quanh quẩn, ý nghĩ Mạt nhi nhất thời trống rỗng, hoàn toàn mất đi tri giác. . .

.

Ánh nến yếu ớt run rẩy lay động, đau đớn xuyên thấu cốt cách khiến thần chí Hách Liên Cô Tuyết ngày càng mơ hồ, một luồng tóc màu hỏa hồng che khuất đôi mắt đỏ thẫm, giữa mông lung, một mạt tử ảnh yêu diễm hiện ra trước mặt hắn.

Tử mâu lấp lánh tà mị như trước, nhưng trong đáy mắt lại tràn ngập nỗi luyến tiếc cùng thương yêu không dễ phát hiện. . .

***
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.