Chương trước
Chương sau
Lộng Nguyệt đẩy cửa bước vào, Ngọc Thanh Nhiễm vẫn như trước nằm trên xích đu, tóc dài rủ xuống đất, mị thái mười phần.

Cánh cửa sổ kẻ hoa màu bích hồng khép hờ, một ngọn nến, hai vò rượu, một mạt huân hương còn sót lại.

“Đã trở lại?”

“Có việc?” Lộng Nguyệt ghé mắt, nhìn đến tiểu cầu thịt đang ngủ say trên giường, khóe môi hơi cong, lạnh nhạt như gió.

“Tuyết tiểu tử kia bị Sáng Thần Cửu Thức tra tấn không nhẹ a.”

“Không cần ngươi lắm miệng!” Con ngươi tử sắc hiện lên một mạt phẫn nộ, khí tức âm ngoan quét khắp căn phòng u tĩnh.

Lộng Nguyệt chưa bao giờ lâm vào tình trạng không thể khống chế tâm tình của mình, thần sắc lúc này lại dữ tợn băng hàn.

Ngọc Thanh Nhiễm cũng không liễm đi ý cười, chẳng qua ít đi mị khí thường ngày, hơn một tia ôn hòa cùng tang thương.

Nàng phất tay áo, ném một vò rượu cho Lộng Nguyệt: “Còn ba canh giờ kỳ hạn sẽ tới, hiện tại bồi lão nương uống một trận thống khoái, thế nào?”

Lộng Nguyệt cười khẽ, lại khôi phục thần sắc như trước, tú bào kéo lên, ngửa đầu ẩm một ngụm, tửu thủy theo khóe miệng uốn lượn chảy xuống, nhỏ giọt thành từng vết.

“Hảo tiểu tử, quả nhiên sảng khoái!” Ngọc Thanh Nhiễm mở ra lớp niêm phong một vò rượu khác, mãnh liệt nhập hầu, tâm phế thanh lãnh phảng phất nháy mắt bị thiêu đốt. (nhập hầu: đổ thẳng vào yết hầu)

Tử mâu thấu triệt thanh minh, tửu thủy cực nóng, vương theo tiếu ý.

Lộng Nguyệt bỗng nhiên cảm giác được, nữ nhân trước mặt này là lưu thủy chảy qua năm tháng hồng trần, không muốn giữ lấy thế gian hoan ái, nhưng không đành lòng dứt áo ra đi.

Tửu thủy trong chén ngọc trong suốt mát lạnh, một màu xanh biếc không nhiễm bụi trần, lại lây dính vài phần yêu hận.

Ngọc Thanh Nhiễm bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn Lộng Nguyệt thật sâu, trong mắt xẹt qua một tia u oán.

“Tiểu tử ngươi, cùng một dạng với hắn, ham rượu thành tính!”

Lộng Nguyệt bỗng nhiên cứng đờ giây lát, đáy mắt nổi lên một mạt ám ảnh.

Trong đôi mắt nữ nhân ẩn giấu một tầng đỏ tươi, tâm hỏa khó nén, lại như đang say.

Tử mâu lấp lóe vẻ khinh thường, nữ nhân dù có kiên cường đến đâu, gặp rượu liền khó mà chống đỡ.

Ngọc Thanh Nhiễm tự lẩm bẩm: “Một khúc ‘Kim lũ y’, cảnh còn người mất, tiêu âm dứt, người đã đi. . .”

(Kim lũ y: Áo kim tuyến, thời Trung Đường cũng có một bài thơ thất ngôn tứ tuyệt tên “Kim lũ y” của Đỗ Thu Nương)

Nữ nhân ngửa đầu nốc* rượu, nhàn nhạt chua xót đắng cay, mang theo nước mắt một ngụm uống vào. (nguyên văn là “quán”, nếu ban đầu ta sẽ giữ nguyên, nhưng đang theo chính sách cắt giảm HV nên chuyển từ này – poll nhỏ tí, mn thấy nên để ‘quán’ hay ‘nốc’?)

Kim lũ y. . . Kim lũ y. . . Đầu ngón tay Lộng Nguyệt găm vào lòng bàn tay, cánh môi hơi run rẩy, trái tim chợt nhói lên như bị kim châm.

Cảnh vật trước mắt dần trở nên lạ lẫm, hắn chưa từng thấy nữ nhân hung ác này lại suy sụp chán nản đến như vậy.

“Đúng! ‘Kim lũ y’, nếu không phải bồn hoa lê năm đó, một khúc tiêu âm, vì sao phải si khổ suốt hai mươi năm? Hắn không hiểu, vĩnh viễn cũng không hiểu!”

Gió thổi đến, tiếng nghẹn ngào đứt quãng của nữ nhân, phảng phất sắp sửa tan vỡ.

Là nàng. . . Cư nhiên là nàng. . .

Bích thảo xanh xanh, thủy tạ u tĩnh, một nữ tử thướt tha thùy mị bộ dáng chờ mong.

Một nam nhân ở trước mặt nữ tử thổi tiêu, thanh âm du dương thánh thót, mục quang buồn bã tiêu điều.

Lộng Nguyệt cắn chặt môi, kiềm nén quang mang trong tử mâu.

Chuyện cũ như một mảnh hoàng thổ, chôn vùi xương cốt nam nhân kia, cũng làm dung nhan nữ tử phai tàn.

“Ngươi say.”

Lộng Nguyệt xoay người, tử sa tung bay.

“Ta có một sư đệ rất thân thiết, thế nhân gọi hắn. . .” Ngọc Thanh Nhiễm nâng mắt, nhìn về bóng lưng tử sắc cao lớn, “Lục độc thần quân!”

Lộng Nguyệt bỗng nhiên lảo đảo, thân mình thiếu chút nữa không đứng vững, lưu quang trong tử mâu lấp lóe rung động.

Hắn đứng nơi cửa, cước bộ nặng nề đã vô pháp xê dịch, ý nghĩ gần như chết lặng.

Người đó, phong tư như lãng phong minh nguyệt, một đầu bạch phát, gương mặt tuấn nghị ngàn năm bất biến.

Phong Lăng Quân, Lục độc thần quân.

Phong Lăng Quân, người mà hắn cả đời này mắc nợ nhiều nhất.

Phong Lăng Quân, trong vô số ác mộng dây dưa hắn, người mà hắn vĩnh viễn không thể thoát khỏi từ những ký ức đầy thống khổ đắng cay.

Lộng Nguyệt bỗng nhiên cảm giác được lạnh lẽo lan tỏa khắp toàn thân cốt tủy, huyết dịch đang kêu gào, tuyệt vọng lưu chuyển.

Trong đầu quanh quẩn rất lâu thân ảnh của nam nhân kia, tiên phong đạo cốt, lại thề sống chết đi theo một người.

Vì một lời của người đó trước khi lâm chung, hắn đã đẩy một nam hài lên con đường không lối về vạn kiếp bất phục. . .

.

Giữa rừng phong, mưa rơi lất phất.

“Nguyệt nhi, uống nó.” Trong con ngươi nam nhân lạnh lùng mà trống rỗng.

Thiếu niên tà mị hoang mang lùi lại vài bước, nhìn chằm chằm thứ đỏ tươi nóng ấm kia, cảm giác dạ dày quặn lại.

Bạch phát nam nhân giữ chặt hậu cảnh thiếu niên tà mị, đem chất lỏng màu đỏ tươi mạnh mẽ đổ vào yết hầu thiếu niên.

Màu đỏ yêu dã theo khóe miệng thiếu niên chảy xuống, đó chính là huyết dịch ở nơi sâu nhất trong linh hồn bạch phát nam nhân, hắn ép buộc thiếu niên tà mị uống vào tính mạng của chính mình, từng chút từng chút một.

Bạch phát nam nhân nói, vì ấn ký trên người của ngươi, ngươi phải uống!

Sư phụ. . . Ngài đây là ép đồ nhi uống máu của ngài sao. . .

Nụ cười tuyệt vọng hiện lên trên khóe môi thiếu niên, còn nhớ lần đầu tiên hắn uống máu, liên tục nôn mửa suốt bảy ngày.

Hương vị khiến người ta tởm lởm tràn ngập trong thân thể, đã là sự thật vĩnh viễn không cách nào xóa bỏ.

Hắn uống máu của sư phụ – người hắn kính yêu nhất.

Lệ cạn khô, hồn vẫn diệt, ngay cả kháng cự điên cuồng cũng không còn. . .

Tuyệt vọng như vậy, không người đến cứu chuộc, không người đến giải thoát, số mệnh từ khi bắt đầu đã cho hắn ấn ký mà hắn thống hận nhất!

Linh hồn chết lặng, đau đớn khắc cốt minh tâm, tội nghiệt vô pháp rửa sạch.

Ấn ký sau lưng được máu tươi tô điểm yêu dã như hoa, nở rộ một màu thê lương, phảng phất hỏa liên niết bàn bễ nghễ thiêu đốt, vẻ kinh tâm động phách được sinh mệnh bồi dưỡng, tà tứ mà đẹp đẽ.

Sư phụ, trừ bỏ uống máu giết người, làm cho ta vạn kiếp bất phục, ngài còn dạy đồ nhi cái gì. . .

Cha, trừ bỏ lời độc thệ vạn ác, trừ bỏ ấn ký đến chết cũng không cách nào thoát khỏi kia, ngươi trả cho ta cái gì. . .

.

“Nguyệt nhi. . .”

“Không được gọi ta như vậy!” Sắc mặt Lộng Nguyệt bỗng chốc tái nhợt, hắn đưa lưng về phía nàng, ngực phập phồng liên tục, tử mâu lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông.

Phượng mâu u ám, ảm đạm bi thương.

Ngọc Thanh Nhiễm thản nhiên mở miệng: “Trong cuộc đời ta có hai người tối trọng yếu, một người là người ta yêu nhất, người còn lại là người gần gũi nhất.”

Tử mâu tràn đầy phẫn nộ, đã qua nhiều năm như vậy, nữ nhân không biết sống chết này vì cái gì còn muốn nhắc tới ?!

Phải nói, nữ nhân này, vậy mà vẫn còn sống. . .

“Ấn ký trên lưng ngươi chính là chứng minh!”

Lộng Nguyệt vươn tay bóp chặt cổ Ngọc Thanh Nhiễm, khóe môi mang theo chua xót, mang theo thê lương, thanh âm ngoan tuyệt lướt qua bên tai nữ nhân: “Đừng nói đến những thứ khiến ta ghê tởm!”

Ngọc Thanh Nhiễm bỗng nhiên nở nụ cười, có vài phần thoải mái: “Tuyết tiểu tử kia nhất định còn chưa biết thân phận của ngươi đi.”

Lộng Nguyệt cười tà mị, giọng nói không mang theo một tia cảm tình, “Nếu ngươi không biết bí mật này, ta sẽ không giết ngươi, nhưng hôm nay ngươi lại tự chui đầu vào lưới!”

“Vậy để nhi tử của hắn thành toàn cho lão nương cũng không tồi. . .”

Cánh tay Lộng Nguyệt bỗng nhiên run lên, quang mang tà mị trên móng tay trở nên nhạt nhòa.

Nữ nhân này, ngu xuẩn không phải bình thường.

Tử mâu uốn thành một đường cong mỹ lệ, mang theo một tia trào phúng, nhàn nhạt coi thường.

Muốn giải thoát sao? Muốn hóa thành một nhúm bụi đất, đi bồi hai người mà hắn cả đời thống hận nhất cũng mắc nợ nhất sao?

Nữ nhân không biết, hai người trọng yếu nhất trong cuộc đời nàng khi còn sống đã hủy đi một thiếu niên.

Tội nghiệt vô pháp cứu chuộc, giam cầm suốt một đời.

Lực đạo ngoan tuyệt dần buông lỏng, Lộng Nguyệt ghé sát bên tai Ngọc Thanh Nhiễm, hơi thở khiến người ta sợ hãi phóng xuất: “Người thân thiết nhất của ngươi, ngay cả thi cốt cũng không còn, mà người ngươi yêu nhất, chôn ở, Huyết Phong Lâm.”

Thanh âm khàn khàn trầm thấp, tựa như đang cố gắng kiềm nén điều gì.

Nụ cười của Lộng Nguyệt dần mờ nhạt, hắn buông nữ nhân, phất áo rời đi.

Ngọc Thanh Nhiễm nhìn theo bóng lưng đi xa, dung nhan mị khí phảng phất trong một đêm nháy mắt già nua.

Tiểu tử này, ngươi cho rằng ta không biết sao. . .

Ngươi cũng một dạng như ta. . .

Đồng dạng si, đồng dạng xuẩn. . .

~*~

Đêm tối cùng bình minh giao hòa tản ra nhàn nhạt lam quang, lưu lại một khe hở mỏng manh thanh lãnh.

Dưới tàng lê hoa tuyết trắng, một nam tử tà mị phong hoa tuyệt đại bóng dáng lẻ loi, thâm tử sắc trường phát trên bạch y bào khẽ lay động thành từng đường cong mị nhân.

Đó là gánh nặng mà ký ức không thể thừa nhận, khiến hắn khó có thể chống đỡ, một lần nữa bị bóc trần, vết thương năm xưa một lần nữa bị hung hăng xé rách.

Cảnh còn người mất, quá khứ không dám nhớ lại, duy chỉ còn lại mảnh xương khô không người viếng thăm, chôn cất trong gió. . .

Ngay lúc này, một bàn tay thon dài nâng lên gương mặt của yêu tà nam tử, cưỡng ép hắn đối diện một đôi mắt thâm hồng sắc.

Hồng mâu vẫn như trước, mê hoặc, yêu mị.

Dung nhan tuyệt mỹ vẫn như trước, băng hàn như tuyết.

“Ngươi uống rượu?”

Lộng Nguyệt cười khẽ, đẩy ra bàn tay Cô Tuyết, tử mâu ảm đảm đi rất nhiều.

“Cùng nữ nhân kia?”

Lộng Nguyệt hỏi mà không đáp: “Hách Liên cung chủ tỉnh?”

“Ta hỏi ngươi nói!”

Lộng Nguyệt nâng lên cằm Hách Liên Cô Tuyết, cười biếng nhác: “Ta có thể không trả lời ngươi!”

Bỗng nhiên, từ Ngọc Phong Trai truyền đến tiếng vang, hồng mâu híp lại, thân ảnh hỏa hồng nháy mắt bay vút vào trong phòng. . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.