Chương trước
Chương sau
Tây hồ tô đê, nam khởi hoa cảng quan ngư, bắc tiếp khúc uyển phong hà.

Gợn sóng nhấp nhô, chiếc cầu bắc qua trên bạch đê điểm điểm tuyết đọng. Chung quanh cầu đào hoa liễu rủ, đêm trăng thanh hàn, ngọn đèn lay động, hoa đào khuyết nhị phiêu vũ trong gió.

Hôm nay vào dịp hội chùa, trên cầu phía xa dày đặc nhân ảnh, phi thường náo nhiệt nhìn Bích Dao hồ vẻ mặt thành kính.

Mặt hồ xanh như bích ngọc, ngói lưu ly hàn lãnh. Bích Dao hồ đẹp như họa quyển, song càng đẹp hơn chính là truyền thuyết lưu truyền ngàn năm kia.

Một truyền thuyết liên quan đến Cấm kỵ chi luyến.

Tương truyền trong Bích Dao hồ, từng có một thủy yêu tu hành ngàn năm, cứ mỗi tháng ba đầu xuân, thủy yêu sẽ ở trong hồ gảy đàn, tiếng đàn từ đáy hồ truyền ra, như khóc lóc thở than, xóa đi tuyết đọng, tẩy sạch trần gian, âm luật mờ ảo có thể hấp dẫn hồ điệp lượn quanh trên mặt hồ, phảng phất lưu quang vũ mạc, thật lâu vẫn không tản ra. . .

Ngàn năm trước, một hồ điệp đã yêu thủy yêu trong hồ, vì thế hóa thành thân nam tử, thề cùng thủy yêu kiếp kiếp bên nhau. Nhưng thủy yêu cũng là nam tử, tình yêu cấm kỵ của hai người tất gặp phải thiên phạt, thượng thiên trừng phạt đem thủy yêu giam cầm dưới đáy hồ phủ bụi, trọn đời phong ấn không thể thoát.

Hồ điệp dùng hết ngàn năm tu hành hóa thành đào hoa thụ, đời đời kiếp kiếp bảo hộ bên bờ Bích Dao hồ, cùng thủy yêu chịu nỗi khổ vĩnh viễn không thể luân hồi. . .

Bồi bạn ngàn năm, tam sinh thất thế mãi không gián đoạn.

Vào mỗi đêm trăng đầu xuân, mọi người phảng phất nghe thấy thanh âm khóc than đến từ Bích Dao hồ, nỗi đau đoạn trường như khắc cốt minh tâm, mà lúc này hoa đào quanh Bích Dao hồ đều rơi xuống, tô điểm cho khung cảnh càng thêm mỹ lệ, an ủi ái nhân dưới đáy hồ. . .

Truyền thuyết chung quy chỉ là truyền thuyết, nhưng sắc thái thê mỹ cảm thương lại đem đến cho Bích Dao hồ một vẻ đẹp động lòng người, mọi người nhìn ba quang gợn sóng trên Bích Dao hồ, phảng phất đang nhìn dung nhan của người mình tâm ái.

. . .

Khi đó, tại ven hồ trong Phượng Tiên Đình, một yêu tà nam tử bạch y thắng tuyết, tay cầm trúc tiêu lẳng lặng nhìn xuống làn nước Bích Dao hồ, tử phát yêu diễm mềm nhẹ phiêu tán, dương liễu phía sau hắn lả lướt phất cành, khung cảnh khiến người ta như si như túy phảng phất họa quyển đẹp nhất thế gian.

Tiêu Dạ nhìn bóng lưng như huyễn kia, gió mát lay động thanh sam, rũ mâu than nhẹ, “Bình sinh sẽ không tương tư, mới có thể tương tư, rồi sợ hãi tương tư. . .”

Lộng Nguyệt xoay người, vung tay áo nhấc lên một vò rượu, ngửa đầu tận ẩm.

“Ngươi có thể thổi lại một ‘Túy tư tiên’?” Tiêu Dạ cười ôn hòa: “Tựa như năm năm trước, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt vậy.”

“Nguyên lai ngươi vẫn không quên?” Lộng Nguyệt tà mị cười, ánh trăng chiếu rọi đôi mắt yêu diễm, phóng xuất quang hoa tuyệt thế.

Tiêu Dạ thản nhiên cười khẽ, nếu thật sự dễ dàng lãng quên như thế đã tốt rồi. . .

“Một tòa Lưu Dạ thành, một khối Huyễn thủy hàn, một công tử Tiêu Dạ, đổi một khúc ‘Túy tư tiên’. . .” Lộng Nguyệt nhàn nhạt mở miệng: “Đáng giá sao?”

Tiêu Dạ nâng mâu nhìn lên vầng cô nguyệt giảo hoạt, tiếu dung như nước, “Bụi quy về bụi, đất quy về đất, vô luận tòa thành trì này cuối cùng quy nhập phương nào, ta chỉ muốn bảo hộ nó cả đời, đến khi sinh mệnh chấm dứt. . .”

Lộng Nguyệt nhíu mày, “Không nghĩ tới ngươi sẽ nói ra những lời như vậy.”

“Chỉ là nhìn thấu một vài sự tình thôi, trong cuộc sống nguyên bản có nhiều việc không thể tránh khỏi, hà tất phải cưỡng cầu?”

Tử mâu chợt lóe, Lộng Nguyệt ném vò rượu vào trong hồ, tạo nên một vòng gợn sóng lớn.

“Cho dù ta và ngươi chưa từng quen biết, ta cũng có thể chinh phục Lưu Dạ thành!”

Tiêu Dạ thản nhiên nở nụ cười, tựa như bức tranh thủy mặc thuần tịnh, không nhiễm một tia ô uế.

Ngươi đương nhiên có thể làm được. . .

Lộng Nguyệt duy ngã độc tôn, Lộng Nguyệt kiêu ngạo tự phụ, bá chủ độc nhất vô nhị trong thiên hạ có chuyện gì là ngươi không làm được?

Song Tiêu Dạ rất rõ ràng, Lộng Nguyệt không khiến Lưu Dạ thành bốn phía nhiễm huyết, chẳng qua là muốn cho thế nhân lưu lại một truyền kỳ về tòa thành bất khả xâm phạm, cho thế nhân lưu lại một phần hồi ức về ‘công tử Tiêu Dạ’.

Vô luận thế nhân đối đãi với Thánh thủ độc tiên hắn thế nào, nói hắn âm ngoan tàn nhẫn cũng tốt, bảo hắn không coi ai ra gì cũng được, hắn trong mắt Tiêu Dạ vĩnh viễn đều là thần thoại vương giả không ai có thể vượt qua.

Nhưng Tiêu Dạ đến nay vẫn không rõ, cặp tử mâu ngạo nghễ quan sát thiên hạ kia, đến tột cùng có thể cất chứa linh hồn của ai? Khỏa tâm đa tình mà cũng vô tình đó, đến tột cùng có thể vì ai ràng buộc? Vì ai khiêu động?

Người trở thành đặc thù tồn tại trong lòng Lộng Nguyệt, nhất định phải là nhân vật duy nhất có thể cùng hắn ngang hàng trong thế gian này đi.

Tiêu Dạ nâng mâu, khi đó, một mạt tiêu âm lướt qua ven hồ, giai điệu thê mỹ theo đầu ngón tay Lộng Nguyệt tràn ra, như huyễn như mộng.

Túy tư tiên, ngọn đèn trơ trụi, thân tại lâu không. (lâu không: nhà trống)

Khóe môi Tiêu Dạ vạch nên một mạt tiếu ý thư thái: đây có lẽ là một lần cuối cùng ta nghe ngươi thổi ‘Túy tư tiên’. . .

.

Ánh trăng mênh mang, vô số ngọn đèn trên mặt hồ tản ra lưu quang sáng ngời, tiếng tiêu uyển chuyển êm ái, thê lương hàn tuyết, thổi quét đi yên ảnh mờ ảo, lướt qua đoạn kiều tàn nguyệt, lượn lờ trên khói sóng đêm trăng.

Tiếng tiêu réo rắt trầm bổng, bình tĩnh như nước lại ngầm ẩn mưa gió, ai thương như miên mà nghịch quyển tàn vân, như yên như vụ, khi thì hư vô mờ ảo, khi thì xúc động mãnh liệt, mọi người trên cầu chìm đắm trong tiếng tiêu như huyễn, thật lâu không cách nào thoát khỏi. . .

Bỗng nhiên, mặt nước Bích Dao hồ yên ả dần ba động liên tục, lúc này không biết từ nơi nào truyền đến một mạt địch âm, ý đồ phá hư âm luật của ‘Túy tư tiên’, tiếng địch cùng tiếng tiêu du dương nối tiếp nhau đan xen, vang vọng khắp Bích Dao hồ.

Tử mâu hẹp dài nháy mắt xẹt qua một đạo quang mang yêu dị, Lộng Nguyệt khẽ nhếch môi, nguyên  bản tiếng tiêu uyển chuyển nhất thời biến hóa âm luật, phảng phất lưới trời mạnh mẽ áp chế địch âm kỳ dị.

Trong nháy mắt, tiếng địch không chút nào yếu thế, âm huyền càng thêm kích động chói tai phá tan trói buộc của tiêu âm, vang vọng khắp thiên địa.

Điên cuồng, xao động, hai đạo âm luật cực kỳ không hài hòa trong đêm tối vang thấu mây xanh, thanh âm sắc nhọn khiến chúng nhân choáng váng, cây cối trong phạm vi vài trăm dặm theo âm luật bắt đầu lay động mãnh liệt, ở trong gió xào xạc đung đưa.

──── Ma tiêu âm luật!

──── Cổđịch mị thanh!

Tuyệt vọng, sợ hãi, chinh phục, huyết tinh, giết chóc. . . thanh âm xông lên tận chín tầng trời.

Một hồi giao chiến vô hình bằng âm luật bùng nổ.

Gợn sóng trên Bích Dao hồ theo âm luật dây dưa giằng co cuồn cuộn nổi lên một trận lốc xoáy cực lớn, bỗng nhiên một cột nước cao chục trượng lượn vòng lao tới, vọt thẳng về phía chân trời phẫn nộ rít gào, loài chim trong trăm dặm phát ra tiếng tê minh nhiếp nhân tâm phế, linh hồn trong nỗi tuyệt vọng khóc than khắp nơi!

Từng đợt sóng nước, trận trận cuồng phong, phi điểu ai minh, tàn hoa tán loạn, tiêu cùng địch trong đêm điên cuồng giằng co sôi trào!

“Thủy yêu nổi giận, thủy yêu nổi giận ────” Mọi người chạy trốn như ong vỡ tổ, “Thiên đế hàng lâm, thủy yêu hiện hình!” (=,=)

Nước hồ vọt lên phá hủy đoạn kiều, cành gãy đầy trời, bụi đất nồng đậm che khuất thiên không.

Tiêu Dạ vẫn hờ hững như trước, con ngươi màu đạm trà lướt qua quang mang kinh ngạc hãi nhiên.

. . .

Sau một lát, địch âm từ từ hạ xuống, cuối cùng bị khúc ‘Túy tư tiên’ bao phủ, dưới bầu trời đêm sao chậm rãi biến mất. . .

Tàn hoa trên không trung lác đác rơi xuống, nước trong Bích Dao hồ dần bình ổn, tiếng tiêu thương cảm thê mỹ, phủ lên đêm tối một tầng an tĩnh hài hòa.

Thiên địa nhất thời tĩnh mịch, chỉ có yêu tà nam tử ở trong lương đình thổi một khúc nhạc mờ ảo tựa mộng cảnh, lặng lẽ giống như không hề có chuyện gì phát sinh.

Khúc hết, Lộng Nguyệt lạnh nhạt cười, thân ảnh tuyết trắng lập tức biến mất ở Phượng Tiên Đình, lưu lại một mạt hương sen. . .

~*~

Dưới một gốc cây, trăm hoa như tuyết rơi đầy đất, ánh trăng khuynh sái, chỉ có một thanh bạch ngọc địch ở giữa phóng xuất quang hoa.

Lộng Nguyệt cười tà mị, cúi người nhặt lên sáo ngọc rơi trên mặt đất, ghé mắt nhìn lại chỉ thấy trên cánh hoa còn lưu vết máu, yêu diễm như hoa hồng nở rộ.

Ngay lúc đó, Tiêu Dạ toàn thân hạ xuống bên người Lộng Nguyệt, nhìn chiếc bạch ngọc địch cùng vài vệt máu điểm trên cánh hoa, không khỏi hoảng hốt: “Ngươi bị thương?” Đôi mắt màu đạm trà ánh lên vẻ lo lắng.

“Không phải ta, là hắn. . .”

Tiêu Dạ biết rõ, vừa rồi ven bờ Bích Dao hồ, mặt ngoài là tiêu địch cùng minh, trên thực tế là so đấu nội lực giữa hai người.

Ma tiêu âm luật cùng Cổ địch mị thanh từ ba mươi năm trước do nhạc công Tây Vực Thiên Cầm nương tử sáng chế, năm đó vô số người chết dưới hai loại ma âm này, từng nhấc lên một trận tinh phong huyết vũ trên giang hồ.

Song người có thể khống chế hai loại ma âm càng cần nội lực cường đại chống đỡ, phóng nhãn khắp võ lâm cơ hồ không ai có thể sử dụng mà lông tóc vô thương, thậm chí ngay cả Thiên Cầm nương tử khi trước sáng tạo hai loại âm luật này cũng nhiều lần từng bị âm hồn phản thương.

Tiêu Dạ nhất thời suy nghĩ hàng vạn, dám tiếp xúc với âm hồn của Ma tiêu âm luật cùng Cổ địch mị thanh, trong giang hồ chỉ có hai người, không lẽ nói vừa rồi. . .

Yêu nghiệt ngươi thật đúng là quật cường, phải làm cho mình bị thương mới bằng lòng bỏ qua?

Bỗng nhiên, một đạo thanh âm thanh lãng như gió truyền tới, “Nhật Nguyệt giáo chủ và Tiêu thành chủ thật có nhã hứng, một khúc ‘Túy tư tiên’ như thế khiến người ta khó quên. Bản cung nghe. . . đến mê mẩn.”

***
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.