Chương trước
Chương sau
Đàn sáo cầm huyền văng vẳng, gợn sóng trên mặt sông xanh biếc nhộn nhạo, gió xuân phe phất, núi xanh ngọc quỳnh lâu.

Yên Ba Túy hồng lâu nhuyễn ngọc, trên bức Giang Nam yên vũ đồ vẽ thêm vài điểm nhấn, lâu các chạm trổ hoa văn cửu trọng hồi thiên, không như phong thái của Yên Vũ, Phong Nguyệt Lâu, lại mang vẻ tao nhã u tĩnh mà độc đáo xa cách.

Giang Nam đệ nhất hồng lâu Yên Ba Túy, mỹ nữ diễm quan, giai lệ như mây, song khiến chúng nhân kỳ vọng không phải những nữ nhân ngọc ngà phấn son, mà là ‘Giang Nam đệ nhất mỹ nhân’ một năm mới hiện thân một lần ──── Nhược Hề.

Cổ cầm thánh nhân, thanh nhã tuyệt luân.

.

Nhược Hề? Không có hứng thú.

Ở Dạ Phi Yến xem ra, dung mạo của bất luận kẻ nào đem so với Yêu Nguyệt cùng Độc mỹ nhân kia đều trở nên quá đỗi bình thường.

Đương nhiên, người nào đó có đôi mắt kỳ dị là ngoại lệ.

Dạ Phi Yến nghiêng đầu, thấy được một mạt quỷ ảnh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, ánh mặt trời rọi trên băng điêu diện cụ phản xạ tuyết quang màu ngân bạch, hắn lẳng lặng ngồi ở một góc trong trà thất, một luồng bạch phát lóa mắt lạnh lùng.

“Chúng ta lại gặp mặt, Ám tòa đại nhân.” Dạ Phi Yến cố ý kéo dài giọng, cầm lấy ấm trà quán một ngụm.

“Tuyệt Ảnh, nga không, Mị Đồng. . .”

“Tuyệt Ảnh!”

Dạ Phi Yến cười cười, cẩn thận đánh giá hắc y nam tử, thầm than: lật lên mặt nạ của hắn mới biết được, tòa băng sơn này bộ dáng có bao nhiêu tiêu trí. (tiêu trí: xinh đẹp)

“Uy, không phải ngươi cũng đến xem ‘Giang Nam đệ nhất mỹ nhân’ đi?”

Tuyệt Ảnh đứng dậy, ném lại mấy khối bạc vụn, lạnh giọng nói: “Ta không có thời gian rảnh.” Dứt lời liền xoay người muốn rời đi.

Dạ Phi Yến vừa định gọi hắn lại, một bàn tay bất ngờ nắm lấy cổ áo, kéo Dạ Phi Yến vào trong một ngõ nhỏ.

“Làm cái gì? Lén lén lút lút muốn mưu sát ta?”

“Đi làm một chuyện!”

“Yêu Nguyệt bảo ngươi tìm ta?”

“Là giáo chủ!” Phong Hành Vô Lệ lạnh lùng nói: “Trộm một đồ vật.”

. . .

Ba ngày sau, trăng sáng sao thưa, đèn hoa rực rỡ, Giang Nam về đêm diễm lệ như mộng.

Yên Ba Túy tân khách đông nghịt, bộ dáng khoan thai hoa quý, ánh đèn mờ ảo ái muội.

Nhất châu, nhất hoa, nhất nhân hợp lại xưng danh ‘Giang Nam tam tuyệt’, mà ‘Giang Nam đệ nhất mỹ nhân’ Nhược Hề là một trong số đó.

Ngàn ngọn đèn được thắp sáng, xe ngựa tinh trí cùng những cỗ kiệu xa hoa vây quanh ngã tư đường giọt nước cũng không lọt, chỉ vì được nhìn thấy Nhược Hề công tử hàng năm vào tháng tư đêm xuân mới lộ diện một lần.

Ba tầng lầu các của Yên Ba Túy người người qua lại đông đúc, thanh âm ồn ào náo nhiệt kinh thiên động địa vang lên không ngớt bên tai, thương nhân danh sĩ thậm chí cả hoàng thân quý tộc đều nguyện trả ngàn kim vạn lượng, đổi lấy một khúc nhạc của ‘Cổ cầm thánh nhân’ Nhược Hề.

“Có biết Yên Ba Túy vì sao lại nổi danh như vậy không?”

“Còn không phải bởi Nhược Hề công tử đầu bài?”

“Sai! Là vì nơi này từng xuất ra đệ nhất mỹ nhân oanh động võ lâm.”

“Ai?”

“Mộ Dung Vân Liên a, hai mươi năm trước tư sắc của nàng kinh sợ toàn bộ võ lâm, chỉ tiếc cho một mỹ nhân vô song trên đời như vậy, hai mươi mấy tuổi đã hương tiêu ngọc vẫn, thật đáng buồn.”

“Từ xưa hồng nhan vốn bạc mệnh, lão tử quả thực vì Hạ Ngâm Hà cùng Đoạn Tư Tư cảm thấy không đáng.”

“Ta xem ngươi là ghen tị lưỡng đại ma đầu kia có thể đoạt được phương tâm của mỹ nhân đi.”

“Phi, lão tử mà ghen tị hai tên yêu ma giết người không chớp mắt đó? Cho dù bọn hắn đứng ở chỗ này lão tử cũng đồng dạng mắng thẳng vào mặt!”

“Nhắc đến bọn hắn làm gì? Mất hứng! Các ngươi có biết hay không, nghe nói Nhược Hề công tử tối nay đưa ra một điều kiện, ai có thể thỏa mãn, hắn sẽ tuyển định người đó làm chủ nhân cả đời.”

“Hắc, Nhược Hề công tử thật chấp nhất, nghe đồn dường như hắn luôn tìm kiếm một người nào đó, hàng năm đều hỏi thăm tung tích của người kia, chẳng qua vẫn không có kết quả.”

“Ta chỉ biết Nhược Hề này rất cao ngạo, ngay cả đương triều Thất vương gia tiếp kiến hắn một chút động dung cũng không có.”

Bỗng nhiên, tất cả mọi người không hẹn mà cùng an tĩnh trở lại.

Trên ngọc thạch thai dựng thành từ thanh trúc, một chiếc  Hoài ngọc cổ cầm lãng đãng khói mờ, như mộng như ảo.

Gã sai vặt đang dùng khăn vuông cẩn thận lau chùi Hoài ngọc cổ cầm, chỉnh thử tiếng đàn, điểm một mạt đàn hương, sau cùng cung kính thối lui.

Bạch y nam tử, ngạo nghễ xuất trần, trong từng cử chỉ toát ra linh khí thoát tục, nhã khiết như tiên.

Chúng nhân đều ngừng hô hấp, lặng lặng ngắm nhìn nam tử dạo đàn.

.

Đêm tháng tư tại Giang Nam.

Quang mang chói mắt trong đêm tối, tuyết bạch thuần tịnh không nhiễm trần thế, cầm hồn thanh triệt thấu minh, tinh tế mà sâu sắc.

Tiếng đàn bỗng nhiên như tuyền thủy, u nhiên mê say; rồi đột ngột tựa sóng lớn, mãnh liệt bôn đằng, từng âm sắc như có sinh mệnh theo đầu ngón tay nam tử xuất ra, du dương lưu luyến mà ngân nga réo rắt, thoáng như ảo mộng, phảng phất mưa phùn Giang Nam cô tịch lác đác rơi, mang theo từng điểm lung linh như toái ngọc, mờ ảo nhã trí.

Làn khói lượn lờ quấn quanh đem gương mặt như ngọc của nam tử nhuộm một mảnh mông lung, nhàn nhạt tản mát một tia u buồn cùng sầu bi.

Thán hồng trần u oán, giải bất tận tương tư kết.

Một loại phong nhã phảng phất không thuộc về nhân gian theo ánh mắt của hắn nhộn nhạo phóng xuất, khiến chúng nhân như si như túy.

Nam tử như tiên, Cổ cầm thánh nhân, Nhược Hề.

Đêm Giang Nam chìm đắm trong tiếng đàn, hệt như nhạc khúc thiên địa không thể minh diệt. . .

~*~

Tay áo Nhược Hề vung lên, kết thúc một khúc nhạc.

Yên Ba Túy phút chốc yên lặng.

Mọi người rốt cuộc thanh tỉnh khỏi mộng ảo vừa rồi, giống như đã trải qua một tràng mộng cảnh chi lữ.

“Hảo ────”

Lúc này, chúng nhân đều sôi trào, thanh âm reo hò ủng hộ tán thưởng liên miên không ngừng, tiếng vỗ tay như sấm dậy, tràng cảnh dị thường nóng bỏng náo nhiệt.

“Ta nguyện trả ba mươi vạn lượng, Nhược Hề công tử, ta muốn ngươi!”

“Nhược Hề công tử, ta nguyện trả năm mươi vạn lượng, vô luận ngươi ra điều kiện gì ta đều đáp ứng ngươi!”

“Tám mươi vạn lượng. . .”

“Một trăm vạn lượng. . .”

“Ba trăm vạn lượng!”

Bỗng nhiên, có một người từ trong đám đông nhảy vọt ra, đứng ở bên người Nhược Hề, “Ta là thiếu trang chủ của Giang Nam đệ nhất tài trang, chỉ cần ngươi theo ta đi, ta đem toàn bộ tài trang tặng cho ngươi!”

Đám đông xôn xao, chỉ thấy người tự xưng là thiếu trang chủ khẽ sờ soạng bàn tay trắng nõn bóng loáng của Nhược Hề, trên mặt lộ rõ nồng đậm sắc dục.

“Năm trăm vạn lượng, Nhược Hề công tử!”

Một cỗ lệ phong thổi bay thiếu trang chủ kia từ trên đài cao rơi xuống đất, người nọ vừa muốn chửi ầm lên, nháy mắt ngây người.

Chúng nhân kinh ngạc, không biết từ khi nào, một mạt tử ảnh yêu diễm đã xuất hiện trước mặt Nhược Hề, tử phát mềm nhẹ theo gió tung bay, tử mâu tà mị nhộn nhạo gợn sóng trong suốt, tuấn mỹ như thiên thần hạ phàm.

Trong nháy mắt, Nhược Hề thiếu chút nữa nín thở, không chỉ là hắn, hai tròng mắt của mọi người như trúng nguyền rủa thế nào cũng vô pháp dời đi khỏi yêu tà nam tử.

Nhưng đám người còn chưa kịp hoàn hồn, lại một mạt hồng ảnh bay vọt tới trên hồng thảm, hồng bào u nhiên rũ xuống, dáng người thon dài tuyệt mỹ một lần nữa chiếm cứ tầm mắt chúng nhân, khiến cho người ta mê muội.

Hồng y nam tử hồng mâu khẽ nhếch, nở nụ cười mị hoặc, “Bản cung ra tám trăm vạn lượng, muốn Nhược Hề công tử!”

Giờ khắc này, mọi người ở đây cơ hồ đều nhìn đến si ngốc.

Không ai chú ý tới Nhược Hề, một người cũng không, mà khuôn mặt trắng nõn thanh nhã của Nhược Hề nháy mắt nhuộm đẫm một tầng đỏ ửng.

Tử sam phất phơ lay động, yêu dã ma mị, vạn hoa nở rộ cũng không sánh bằng một cái nhếch môi nhẹ nhàng điên đảo chúng sinh.

Hồng bào tựa hỏa tựa băng, phong hoa tuyệt đại, bế hoa tu nguyệt không cách nào so bì dáng vẻ tuyệt mỹ mê hoặc nhân thế.

Lộng Nguyệt tà mị cười khẽ, trong khi chúng nhân còn đang ngây ngốc khiếp sợ ở một góc độ người ngoài nhìn không thấy ghé sát bên tai Hách Liên Cô Tuyết thì thầm: “Chúng ta đánh cuộc, đêm nay Nhược Hề công tử về tay ai?”

Hồng mâu híp lại, Cô Tuyết cười lạnh: “Trách không được, đây chính là bản sự sở trường của ngươi, bất quá ta tuyệt sẽ không thua.”

Đợi chúng nhân rốt cuộc ý thức được hai vị tuyệt thế nam tử này là người phương nào, thanh âm xì xào ầm ầm vang lên, bốn phía xôn xao nghị luận.

Hai đại ma đầu chỉ e thiên hạ không loạn chẳng lẽ cũng coi trọng ‘Giang Nam đệ nhất mỹ nhân’?

Lời đồn quả thực không sai, Nhật Nguyệt giáo chủ, Ngạo Thần cung chủ danh chấn giang hồ mặc dù khiến người ta oán hận đến tận cùng, run rẩy đến tận cùng, nhưng cũng đẹp đến tận cùng!

Chỉ một nụ cười là đủ khiến người ta mệnh tang hoàng tuyền, chỉ một cái liếc mắt trong giây lát liền đoạt đi nhân mạng.

Lộng Nguyệt nở nụ cười tà mị, cánh tay thon dài vươn ra, đem Nhược Hề còn đang ngây người giữ chặt trong tay, hơi cúi đầu, tử mâu nheo lại, “Ta muốn ngươi, theo bổn tọa đi, thế nào?”

Nhược Hề kinh ngạc nhìn đôi mắt yêu dị gần trong gang tấc, hồi lâu không nói nên lời. Trước dung mạo như yêu tinh này, hắn quả thực tự thẹn hết sức, hai gò má ửng đỏ, bờ ngực phập phồng nhịp tim đập không theo quy luật.

Hồng mâu yêu mị chuyển sang lạnh lẽo, hồng trù trong tay áo Cô Tuyết nháy mắt bay ra cuốn lấy thắt lưng Nhược Hề, mạnh mẽ kéo hắn vào trong ngực mình, nâng cằm hắn lên, khóe môi hơi cong, tản mát mê hoặc khiến người ta hít thở không thông.

“Mỹ nhân ngươi so với yêu tinh nào đó thú vị hơn nhiều, yên tâm, chỉ cần ngươi cùng bản cung đi, sau này ta nhất định sẽ hảo hảo sủng hạnh ngươi.”

Cô Tuyết rũ mắt, khẽ liếm vành tai Nhược Hề, lấy tư thế thập phần ái muội ghé vào bên tai hắn nhẹ giọng phun ra, “Nếu ngươi dám bò lên giường tên kia, bản cung bóp nát cổ ngươi.”

Thanh âm nguy hiểm lãnh khốc xẹt qua lọt vào tai Nhược Hề, tràn ngập băng lãnh cùng âm ngoan quyết tuyệt, vô hình giống như một lưỡi đao sắc bén đem nhân lăng trì.

Yêu nghiệt này, công phu mị hoặc cũng không tồi! Lộng Nguyệt đùa bỡn móng tay tà mị đen thẫm của mình, quang mang yêu dị lóe lên, “Nhược Hề công tử, nếu bổn tọa trả một ngàn vạn lượng hoàng kim, ngươi có bằng lòng theo bổn tọa?”

Một ngàn vạn lượng!

Một cái giá như thế theo thanh âm trầm thấp ma mị vang lên, như thể một ngàn vạn lượng trong mắt hắn không đáng một đồng.

“Ta. . .” Nhược Hề còn không biết nên trả lời ra sao, lại một giọng nói truyền đến: “Bản cung trả một ngàn năm trăm vạn lượng, chỉ cần ngươi bồi bản cung một đêm!”

“Một ngàn tám trăm vạn lượng!” Lộng Nguyệt cười tà mị.

“Hai ngàn vạn lượng!” Cô Tuyết trào phúng đáp trả.

“Hai ngàn năm trăm vạn lượng!”

“Ba ngàn vạn lượng!”

“Bốn ngàn vạn lượng!”

“. . .”

Mọi người ở đây nghe đến những con số thiên văn này, nhất nhất đờ đẫn chết lặng, trách không được Nhật Nguyệt Giáo và Ngạo Thần Cung có thể độc bá hai phương võ lâm, chỉ riêng tài vận e rằng không người có thể sánh bằng.

Chúng nhân sớm biết Lộng Nguyệt cùng Hách Liên Cô Tuyết từ trước đến nay bất hòa, thậm chí đã đến tình trạng tranh đấu khắp nơi, lần này lại vì một nam kỹ mà ngang nhiên giằng co.

Tú bà đứng ở một bên không ngừng lau mồ hôi, tuy nói Nhược Hề được lưỡng đại ma cung chi chủ danh chấn giang hồ xem trọng đã là phúc khí hắn tu luyện mấy đời, nhưng tình huống hiện tại lại khiến tú bà phập phồng lo sợ.

Vô luận đắc tội người nào, Yên Ba Túy này chắc chắn sẽ hóa thành đất bằng trong nháy mắt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.