Bóng đen trùng điệp giao thác bên trong đại điện, hắc sa nhẹ nhàng lay động, che lấp bóng người ngồi trên vương tọa tối thượng.
“Hách Liên Cô Tuyết đã bị độc công tâm, mệnh không còn bao lâu. . .” Thanh âm khàn khàn khó nghe quanh quẩn vang lên khắp đại điện, mấy vạn danh hắc y tử sĩ quỳ rạp xuống đất, ngẩng đầu kính ngưỡng tôn vương trên cao.
Cho tới bây giờ, Đại Ám Hà Cung đã bị hủy đi một nửa thế lực, cung thành tựa như địa vực u ám cũng chịu tàn phá thê thảm.
Tà Hoàng đánh giá Thanh Quy Đồ cùng Hỏa Phượng Đồ trong tay mình, thanh âm như ác quỷ vang lên, “Đợi đến lúc Hách Liên Cô Tuyết chết, linh huyết trong cơ thể hắn sẽ thuộc về bổn vương !”
Phong Trần Diệt liếc mắt nhìn về phía Ám Dạ Minh không có nửa điểm biểu tình, khóe môi giương lên một tia tiếu ý âm lãnh khiến người ta không thể tróc đoán.
“Độc của Thiên tôn quả thật cao thâm, Hách Liên Cô Tuyết vừa chết, Nam Cung Lộng Nguyệt nhất định sẽ không sống được bao lâu.”
Phía sau màn hắc sa thỉnh thoảng truyền đến tiếng ho khan.
Phong Trần Diệt cười nhạt: xem ra lần trước giao chiến tại Đế La Cung, hai yêu ma kia khiến giáo vương bị thương không nhẹ. . .
“Một khi tứ linh dùng linh huyết khai mở, Yêu thế Liên hoàng nhất định sẽ sống lại. Đến lúc đó, Hách Liên Cô Tuyết huyết khí hao kiệt, Nam Cung Lộng Nguyệt có làm gì đi nữa cũng không thể nghịch chuyển chú ngôn !”
Thanh âm khàn khàn ngày càng trở nên càn rỡ, ẩn ẩn lộ ra vẻ bức thiết pha lẫn mong đợi, “Ha ha ha. . . Ai nói hai yêu nghiệt hoặc thế kia không có gì là không làm được? Bổn vương mới là vĩnh thế chi vương tung hoành thiên hạ! Bổn vương mới là bất tử chi thần chấp chưởng càn khôn! Ha ha ha. . .”
Đại điện băng lãnh âm hàn vang vọng tiếng cười cuồng tứ, đám thuộc hạ quỳ xuống đất lặng im không nói, biểu tình xơ cứng hệt như rối gỗ.
Bỗng nhiên, một thanh âm trêu cợt không biết từ nơi nào truyền đến, “Tà Hoàng lão nhân, ngươi hoang tưởng đến phát điên rồi sao ?”
“Kẻ nào ?” Tà Hoàng giận dữ, đột nhiên đứng dậy, cả tòa đại điện phút chốc tràn ngập sát khí hàn lãnh.
“Hắc hắc, Tà Hoàng lão nhân, hơn hai mươi năm không thấy, ngươi vẫn đeo mặt nạ không dám gặp người a ?”
“Oanh oanh oanh ────” Chưởng lực mạnh mẽ lăng không đánh ra từ phía sau hắc sa, Tà Hoàng dựa theo phương hướng của nguồn âm sử xuất liên tục mấy chưởng trí mạng, bụi đất nổi lên, cả tòa cung điện Đại Ám Hà cũng theo đó mà rung chuyển.
“Tà Hoàng lão nhân, ngươi gấp gáp muốn đưa ta vào chỗ chết như vậy sao ?” Thanh âm bất hảo thần bí lại vang lên, Tà Hoàng phẫn nộ đến nghiến răng.
“Không đùa với ngươi, ta còn phải đi xem hai tôn nhi yêu nghiệt kia của ta.”
Một trận gió nhẹ nhu hòa thổi qua, không khỏi đem đến cho đại điện thêm vài phần ấm áp. Ngay sau đó, một thanh âm khác quanh quẩn giữa khoảng không, “Xú lão đầu, xuất quan cũng không báo cho ta một tiếng, hai tiểu tôn nhi xinh đẹp của ta là để ngươi tùy tiện xem chắc ?”
Thanh âm bất hảo tan biến dưới bầu trời, Tà Hoàng đứng dậy, nhẹ nhàng thở ra một hơi, chiếc mặt nạ dữ tợn che giấu biểu tình trên mặt hắn.
Hai thần bí nhân vừa rồi kia, rốt cuộc là ai ?
.
Khi hai người trở lại Mộc Tuyết Các, trời đã vào đêm.
Huân hương lượn lờ nổi lên một vòng khói mờ ảo, quanh quẩn bên tấm nhuyễn liêm.
Lộng Nguyệt cúi người, vừa định vuốt ve gương mặt Cô Tuyết, nhưng bị hắn nháy mắt ngăn trở.
Mồ hôi lạnh thấm ướt yêu nhan tuyệt mị, Cô Tuyết cắn chặt môi, cố gắng bình ổn thanh âm run rẩy, “Nguyệt, người về trước đi !”
Mỗi khi đêm đến, Huyết dạ yêu la lại bắt đầu điên cuồng tàn phá cơ thể hắn, từ từ hấp thu huyết dịch.
Nỗi thống khổ bởi gai độc xuyên cốt gặm nhấm toàn thân Cô Tuyết, Lộng Nguyệt nhìn bộ dạng suy yếu của hồng y nam tử, trái tim chợt co rút đau đớn như bị cắt thành từng mảnh.
Lộng Nguyệt im lặng hồi lâu mới chậm rãi mở miệng, “Hảo.”
Hắn đã không biết mình cần phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể bảo trì ngữ khí bình thản lạnh nhạt, chỉ vì hắn không muốn làm cho linh hồn kiêu ngạo bất khuất kia ma diệt.
Tử anh yêu dã lảo đảo hoảng hốt, khi Lộng Nguyệt đi đến đại môn của Mộc Tuyết Các, ngay cả thân mình cũng thiếu chút nữa không thể đứng vững.
Âm thanh đồ vật vỡ nát đột ngột vang vọng trong tẩm cung, lọt vào tai hắn.
“Cung chủ ────”Điệp Triệt kinh hô ra tiếng.
“Đi ra ngoài !” Thanh âm băng lãnh trong phòng vẫn như trước không mất đi khí phách, Điệp Triệt vội vàng che miệng, thậm chí không có can đảm tiếp tục hô hấp.
“Điệp Triệt, Nhật Nguyệt giáo chủ đi rồi sao ?”
Nước mắt đau xót rốt cuộc không thể kìm nén men theo khóe mắt nữ tử mà chảy xuống, cung chủ của nàng nhìn không thấy, cư nhiên lại nhìn không thấy yêu tà nam tử đứng ngay trước cửa. . .
Điệp Triệt xoay người nhìn Lộng Nguyệt đang đứng sau lưng nàng, căn bản không cảm giác được khí tức của hắn, chỉ có tia nhìn từ đôi phượng mâu thâm tử sắc trước mặt nói cho nàng biết nên trả lời thế nào.
“Cung chủ, Nhật Nguyệt giáo chủ hắn. . . đã ly khai.” Thanh âm Điệp Triệt run rẩy vô pháp khống chế, lại e sợ bị Cô Tuyết nhìn ra sơ hở, nàng cuống quít quay lưng bỏ chạy.
Nghe được những lời này, Cô Tuyết cuối cùng cũng dỡ xuống hết thảy băn khoăn, từng trận đau đớn phi nhân không thể thừa nhận khiến hắn ngã nhào trên mặt đất. Cảm giác bị tra tấn ngày càng mạnh mẽ, nỗi thống khổ gần như lăng trì toàn thân khiến hắn dần đánh mất lý trí.
Huyết dạ yêu la điên cuồng sinh trưởng, lan khắp phần lưng hắn. Độc đằng len lỏi trong huyết quản chậm rãi xé nhỏ cốt tủy, đem thân thể đơn bạc tàn phá đến chí tử.
Cô Tuyết cười khẽ một tiếng, lọn tóc hỏa hồng ướt đẫm mồ hôi tán loạn rơi trên mặt đất. Vô luận dung nhan của hắn có bao nhiêu tiều tụy vĩnh viễn cũng không thể che lấp phong tư yêu mỹ chấn động đêm đen.
Đau đớn trong cơ thể càng thêm kịch liệt, vào mỗi đêm chịu đựng độc chất dày vò, đôi phượng mâu thâm tử sắc kia là toàn bộ ngọn nguồn sức mạnh giúp hắn nỗ lực chống đỡ sinh mệnh dần tàn lụi.
Khát khao sống sót. . .
Cho dù đau đớn muốn ngất đi, song thần trí vẫn bảo trì mơ hồ thanh tỉnh.
Tử mâu thâm thúy chứa đựng cả thế gian, tiếu ý tà mị, yêu nhan ma dã. . . Chỉ cần tưởng tượng một chút, Cô Tuyết đều có thể thu gom đủ sức lực để chống chọi mà thoát khỏi tràng hành hình không biết ngừng nghỉ này.
Hồng mâu dần ảm đạm, trong bóng tối không tìm được ánh sáng dẫn đường.
Cô Tuyết gắt gao ôm ngực, một ngụm máu lớn từ trong miệng tràn ra, tựa như một đóa hắc sắc Mạn đà la diễm lệ, nhiễm đỏ tấm thảm tuyết trắng thánh khiết.
Nhãn mâu thâm hồng chậm rãi trở nên mông lung, ý thức từng chút một mơ hồ.
Nguyệt, may mà ngươi không chứng kiến bộ dáng chật vật này của ta.
Nếu ngươi nhìn thấy, hẳn là sẽ rất thất vọng.
Ta đã nói, sẽ vì ngươi mà cố gắng sống sót, nhưng nếu ta nuốt lời, ngươi có thể trách ta hay không. . .
Nếu ta chết, ngươi sẽ làm sao. . .
Nguyệt. . .
Nếu có ngày đó, ngàn vạn lần đừng oán hận ta, được chứ. . .
Bởi vì ta Hách Liên Cô Tuyết thật sự đã tận lực.
Thật sự, thật sự. . . tận lực. . .
.
Nguyệt sắc sương hoa, gió lạnh thổi tung y bào thánh tuyết. Vạt áo thi thoảng đột ngột bay lên, sau lại tà tà chậm rãi rủ xuống.
Ánh nến trong Mộc Tuyết Các phiêu hốt bất định, không đến nửa canh giờ, yêu tà nam tử đứng nơi cửa phảng phất đã trải qua tam thế dày vò dưới địa ngục.
Nửa canh giờ này, Lộng Nguyệt không hề nghe thấy nửa điểm thanh âm rên rỉ kêu la.
Cho dù là không chịu nổi kịch độc xâm thực mà phát ra một chút thanh âm thống khổ cũng tốt
Nhưng Cô Tuyết vẫn cắn môi câm lặng.
Hắn càng kiên cường, tâm Lộng Nguyệt lại càng đau đớn.
Giống như bị lưỡi lửa thiêu đốt, dần dần ăn mòn, hóa thành tro cốt, để rồi. . . bay đi. . .
Mãi đến khi hơi thở trong tẩm cung đã bình ổn, Lộng Nguyệt mới xoay người bước vào.
Cước bộ của hắn rất nhẹ, tựa hồ lo sợ sẽ quấy nhiễu đến một linh hồn đang say ngủ.
Vết máu thâm đen rải rác khắp nơi, mạt yêu hồng kia lẳng lặng nằm trên mặt đất, hỏa hồng trường phát tản ra chung quanh thân thể đơn bạc, giống như hỏa diễm lụi tàn, không còn tiếp tục bừng cháy.
Cô Tuyết, trời sinh ngươi ra là để khiến ta đau lòng. . .
Kể từ một khắc ta gặp ngươi kia, ta không thể đếm được trái tim mình đã vỡ vụn bao nhiêu lần. . .
Cô Tuyết, nếu ngươi không hảo hảo sống sót, tâm ta làm thế nào mới lành lại ?
Ta chờ ngươi hơn mười năm, hiện tại thật vất vả mới có được tình yêu của ngươi, nhưng ngươi ngay cả một lời hứa hẹn vĩnh cửu cũng không có.
Cô Tuyết, ngươi thật sự, rất tàn nhẫn. . .
.
Lộng Nguyệt đem người ngã trên mặt đất ôm vào trong lòng, khẽ hôn lên môi hắn.
Tuyết nhi của ta, cầu ngươi, đừng tàn nhẫn với ta như vậy được không. . .
“Giáo chủ, ngài muốn đưa cung chủ của chúng ta đi đâu ?”
Bóng ảnh yêu dã biến mất khỏi tầm mắt Điệp Triệt, lại không nhận được một tiếng hồi đáp.
~*~
Nhật Nguyệt Giáo không còn điểu ngữ hoa hương, giống như một tòa vương thành ngàn năm tịch mịch, lạnh lẽo hoang vu.
Khi Lộng Nguyệt vừa bước vào Lạc Nguyệt Cư, tam đại trưởng lão bỗng quỳ xuống trước mặt hắn. Bọn họ nhìn hồng y nam tử đang mê man trong lòng Lộng Nguyệt, thần tình bất khả tư nghị.
“Giáo chủ.” Liệt Minh Tâm cung kính nói, “Thỉnh giáo chủ đừng quên lời thề trước mộ bia của ngài, lúc này Hách Liên Cô Tuyết thân trúng kịch độc, nếu không nhanh lấy linh huyết trong cơ thể hắn, chỉ e đêm dài lắm mộng !”
“Giáo chủ có Liên Hoàng đồ đằng trên lưng, chính là vĩnh thế chi chủ. Yêu thế Liên hoàng đã ngủ say mấy trăm năm, hiện giờ rốt cuộc cũng có cơ hội phục sinh, giáo chủ quyết không thể bỏ qua !”
“Thiên hạ này là thiên hạ của giáo chủ. Liên sinh, Hoàng vẫn, đây là kiếp số vô pháp nghịch chuyển !”
“Giáo chủ. . .”
“Đều cút cho ta !” Thâm tử sắc phượng mâu nổi lên nộ ý thị huyết, Lộng Nguyệt đá văng cánh cửa Lạc Nguyệt Cư, bước đi không hề quay đầu nhìn tam đại trưởng lão.
Lộng Nguyệt nhẹ nhàng đặt Cô Tuyết trên nhuyễn tháp, khẽ vén vài sợi tóc hỏa hồng che lấp khuôn mặt hắn, ôn nhu hôn lên nơi mi tâm, hồi lâu vẫn chưa rời đi.
Dung nhan tái nhợt tựa thủy tinh, không có nửa điểm huyết sắc. Nụ hôn của Lộng Nguyệt thoáng dừng trên đôi mắt đóng chặt, hòa tan sương vụ ngưng kết trên hàng mi dài.
“Tuyết nhi của ta, chờ ta ở đây, rất nhanh thôi ta sẽ cứu ngươi.”
Lộng Nguyệt đi đến cửa Lạc Nguyệt Cư, lạnh lùng nói: “Vô Lệ, Ma Hạt tiên tử đâu ?”
Một đạo lam ảnh hạ xuống trước mặt yêu tà nam tử, “Giáo chủ, nàng ở tại mật thất.”
Một giây sau khi Lộng Nguyệt rời đi, hai hắc y nhân che mặt như u linh nhanh nhẹn lọt vào gian phòng.
Hai người một bạch phát, một hắc phát, bọn họ cẩn thận đánh giá Hách Liên Cô Tuyết nằm trên nhuyễn tháp, như đang thưởng thức một kiện trân phẩm nghệ thuật trăm năm khó gặp.
“Ai nha nha, Bạch lão đầu, Tiểu Tuyết nhi của chúng ta lớn lên thật đẹp, Hách Liên lão nhân kia không muốn thì ta muốn. Tôn nhi đẹp như vậy khiến ta vừa nhìn đã yêu, quyến luyến chẳng rời.”
“Hắc lão nhân ngươi sắc tâm không đổi, vừa rồi ngươi nhìn thấy Tiểu Nguyệt nhi cũng trừng mắt xem đến phát ngốc. Năm đó vì sao Diêu nương bỏ ngươi mà đi, ngươi đừng nói là đã quên.”
“Hắc hắc, Diêu nương có đẹp cũng không bằng hai tiểu tôn nhi của chúng ta.”
“Đừng nói nhảm !” Bạch phát hắc y nhân vươn tay thăm dò mạch tượng của Cô Tuyết, hắc đồng nguyên bản tràn ngập tiếu ý đột nhiên trợn to, “Độc chất thật mạnh !”
“Độc gì vậy ?”
“Kỳ độc !”
Sắc mặt của hắc y nhân chợt trở nên ngưng trọng, hắn xốc lên tay áo hỏa hồng. Trên cánh tay tái nhợt quấn đầy đằng mạn yêu diễm, tản ra sinh mệnh lực dị thường cường hãn.
“Đây là. . .”
Hắc phát lão giả nâng thân mình Cô Tuyết lên, đưa mắt ra hiệu cho bạch phát lão giả. Hai người đồng thời xuất chưởng, gắt gao áp lên sau lưng Cô Tuyết, muốn đem độc tố trong cơ thể hắn bức ra.
Mồ hôi chảy xuống dọc theo trán lão giả, hồng mang đối chọi với chưởng lực của hai người, sương khói tản ra mù mịt khắp chung quanh.
Bỗng nhiên, nội lực độc phệ phản kích khiến lão giả bị đẩy lui vài bước, cùng lúc đó, một ngụm máu đen trào ra khỏi miệng Cô Tuyết.
Hắc phát lão giả nhìn bàn tay có chút tê dại vô lực của mình, trong mắt tràn ngập khiếp sợ, “Kỳ độc, đúng là thiên hạ kỳ độc. . .”
“Sao lại như vậy ?” Thần sắc của bạch phát lão giả nhuốm vẻ lo lắng, “Tiểu Tuyết nhi thế này làm sao có thể sử dụng Thượng cổ Thần Khí ?”
“Ta làm thế nào mà biết được ?” Hắc phát lão giả biểu tình cấp bách đi đi lại lại khắp gian phòng.
“Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, tiểu Tuyết nhi trúng độc đã gần hai tháng.” Bạch phát lão giả nói, “Nếu không giải được độc, hắn sẽ mất mạng !”
“Giải độc! Giải độc! Ngươi cho rằng ta không muốn giải độc chắc ?” Hắc phát lão giả luống cuống, “Chúng ta ngay cả nội lực cũng không thể truyền cho hắn, giải độc thế nào ?”
“Đều là tại lão đầu ngươi, một lần bế quan là gần hai mươi năm, nếu ngươi sớm xuất quan một chút, Tiểu Tuyết nhi sẽ không thành ra thế này !”
“Xú lão đầu ngươi lại oán ta !” Hắc phát lão giả cả giận, “Muốn trách thì phải trách Tà Hoàng lão nhân quái dị kia, nhất định là lão quỷ đó hạ thủ! Còn mơ tưởng cái gì vĩnh thế chi chủ? Ta phi. . .”
Bạch phát lão giải trầm mặc giây lát, lại quay đầu nhìn Hách Liên Cô Tuyết trên nhuyễn tháp, “Ta nghĩ đến một việc.”
“Chuyện gì ?”
“Vừa rồi ngươi và ta không phải là không thấy uy lực của loại độc này. Nếu là chúng ta trúng độc, phỏng chừng ngay cả một tháng cũng không qua được.” Bạch phát lão giả đến bên nhuyễn tháp, thanh âm thoáng chút trầm thấp, “Tiểu Tuyết nhi làm sao có thể sống tới lúc này ?”
“Chẳng lẽ là vì Tiểu Nguyệt nhi ?” Hắc phát lão giả thản nhiên nói, “Ngươi cũng thấy bộ dạng của Tiểu Nguyệt nhi, xem ra chú ngôn Yêu thế Liên hoàng quả thực đã ứng nghiệm trên người bọn họ.”
Thanh âm bạch phát lão giả có chút phát run, “Tiểu Tuyết nhi hắn. . . sẽ chết. . .”
Hắc phát lão giả lặng lẽ thở dài, “Đây là thiên mệnh, chỉ là không biết có thể tìm được cơ hội xoay chuyển hay không. . .”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]