Chương trước
Chương sau
“Hai người các ngươi đều thật nhẫn tâm !” Một thanh âm mềm nhẹ từ phía sau gốc cây truyền đến, có chút vô lực.

Lộng Nguyệt gắt gao nhấn lên vị trí trái tim đã đau đến chết lặng, cười khẽ tự giễu, “Là ta nhẫn tâm khiến hắn bị thương tổn.”

Nữ tử chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng lưng mỹ diễm lẩm bẩm như đang tự nói với mình, “Tuyệt tình tuyệt nghĩa, ngươi vốn không làm được, vậy khi luyện công ngươi sẽ rất thống khổ. Một khi đã bước trên con đường này, ngươi thật sự không thể quay đầu lại, ngươi phải hiểu rõ !”

Lộng Nguyệt hít sâu một hơi, tử mâu ẩn ẩn lộ ra vẻ kiên nghị cứng cỏi không có nửa phần hối hận, thanh âm thản nhiên vang lên, “Thế gian này ai cũng có thể chết, chỉ riêng hắn là ta không cho phép !”

Nữ tử không tiếp tục nhiều lời, trong mắt phiếm chút bất đắc dĩ tựa hồ nhìn thấu hồng trần tang thương, “Còn một cửa cuối cùng, giáo chủ, ngươi có muốn hay không. . .”

Cô Tuyết, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống sót. . . Lộng Nguyệt lại đi vào mật thất, ngăn cách hết thảy ồn ào náo nhiệt nơi trần thế.

Nước mắt của nữ tử theo đạo tử ảnh kia rời đi không ngừng tuôn rơi. . .

.

Hách Liên Cô Tuyết trở lại Mộc Tuyết Các, ***g ngực bỗng nhiên nổi lên một trận đau nhức, giống như muốn đem thân thể hắn xé ra làm đôi. Thống khổ kéo đến mãnh liệt mà không hề dự triệu, hắn nhanh chóng vịn lấy mặt bàn, mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm làn tóc hỏa hồng, khuôn mặt tái nhợt đến đáng sợ.

“Cung chủ !” Điệp Triệt kinh hãi, vừa muốn tiến lên đỡ lấy hắn lại bị Cô Tuyết ngăn cản, “Đi tìm. . . Ẩn xuyên quỷ y, nhanh lên !”

Đợi Điệp Triệt rời đi, thể lực của Cô Tuyết cũng vô pháp duy trì, hắn quỳ rạp xuống đất, huyết khí mãnh liệt cuộn trào đợt sau mạnh hơn đợt trước khiến thân thể hắn không ngừng run rẩy, song nụ cười bên môi thủy chung vẫn chưa thối lui.

Mệnh cũng đã không quan tâm, còn phải để ý đến mấy câu nói của yêu tinh kia sao ?

Nguyệt, ta coi như là ngươi cố ý diễn trò cho ta thấy, ta đây cũng phối hợp với ngươi một lần, đợi ta giúp ngươi diệt Đại Ám Hà, không còn ai có thể uy hiếp ngươi làm bất cứ chuyện gì !

Đã đến lúc này, vô luận Lộng Nguyệt đối đãi với hắn thế nào, hắn cũng phớt lờ cho qua.

Hồng y nam tử lau đi tơ máu không ngừng tràn ra bên khóe môi, nụ cười càng thêm mỉa mai chua xót.

“Cô Tuyết. . .”

Thanh âm thản nhiên từ phía sau vang lên, Cô Tuyết cả kinh, chậm rãi đứng dậy, đem thân mình vô lực tựa vào nhuyễn tháp, cố gắng bình ổn khí tức xao động trong cơ thể, sau một hồi mới lạnh nhạt đáp lại, “Vân Khuynh sao. . .”

Mộ Vân Khuynh nhìn đôi hồng mâu không còn sắc thái, tâm như đao cắt.

Gần một tháng, mỗi ngày Mộ Vân Khuynh đều thấy hắn ở sau lưng người khác không ngừng hộc máu. Hàng đêm, Mộ Vân Khuynh thường loáng thoáng nghe thấy trong Mộc Tuyết Các truyền ra tiếng đồ vật rơi vỡ xuống nền đất. . .

Hắn chỉ lặng yên ngóng nhìn, âm thầm lắng nghe. Có nhiều lần Mộ Vân Khuynh thiếu chút nữa không thể khống chế bản thân, nhưng mãi cho đến cuối cùng, trước sau hắn vẫn không vượt qua một bước, chưa từng làm ra hành động gì mạo phạm Cô Tuyết.

“Cô Tuyết, đáng giá sao? Ngươi vì hắn làm như vậy đáng giá sao ?!”

Đôi mắt Mộ Vân Khuynh bắt đầu phủ kín một tầng sương mông lung. Mỗi khi hắn nhớ đến bản thân từng vì tư tâm mà mưu toan phá hủy tình yêu giữa Lộng Nguyệt và Cô Tuyết, chính mình giống như rơi xuống đáy cốc, vô pháp thừa nhận.

Hắn biết rõ độc tính của Huyết dạ yêu la, càng yêu một người, độc sẽ càng ngấm sâu, càng yêu một người, thân thể sẽ càng đau đớn, đến khi nào thống khổ mà chết mới thôi.

Nhưng rốt cuộc là tình yêu thế nào có thể làm cho một người lạnh lùng vô tình dỡ xuống tất cả tự tôn lẫn kiêu ngạo, không hề lùi bước, khuynh tẫn sinh mệnh cũng không phản bội đến như vậy. . .

“Cái gì là đáng giá hay không đáng? Chỉ cần ta cho rằng mình nên làm chính là đáng giá.”

Ngọn đèn lẻ loi theo làn gió lạnh ùa vào lấp lóe lay động, cánh hoa anh đào nhè nhẹ tung bay trong gian phòng.

Thanh âm Cô Tuyết vẫn bình thản, “Ta đã làm rất nhiều điều sai trái, nhưng duy nhất không làm sai chính là yêu Nam Cung Lộng Nguyệt.”

Mộ Vân Khuynh rốt cuộc không nhịn được phẫn nộ, “Nếu Lộng Nguyệt thật sự quan tâm ngươi, hắn sẽ không ích kỷ đến mức tình nguyện nhìn ngươi chết cũng không cho ngươi cơ hội sống sót! Nếu hắn thật sự yêu ngươi cũng sẽ không bỏ rơi ngươi vào lúc này !”

Cô Tuyết chợt cười lạnh, “Vân Khuynh, ngươi không hiểu, nếu hắn không ích kỷ mới chân chính là phản bội ta. Loại người không xứng được yêu như ta có thể được đến hắn đã là một loại xa xỉ, ta sẽ không xa cầu cái gì. Hai mươi mốt năm sinh mệnh đối với ta như vậy đã đủ rồi.”

Cô Tuyết không ngừng lau vết máu chảy ra bên khóe môi, hồng mâu phảng phất ẩn ẩn lộ ra sắc thái nhu hòa đạm mạc, “Nhân sinh trên đời, nhiều hơn hay ít đi vài ngày có gì khác biệt? Ta vốn tưởng rằng cả đời này ta sẽ sống như một cái xác không hồn, nhưng ta lại gặp hắn. . .”

Đôi phượng mâu thâm tử kia chậm rãi hòa tan trái tim đóng băng đã khô kiệt của hắn, cho hắn biết nguyên lai mình cũng có thể giống như người bình thường, có được ấm áp, có được cảm tình.

Sương mù mông lung trong hắc mâu hóa thành chất lỏng lạnh lẽo trong suốt, tại hốc mắt không ngừng lay động, Mộ Vân Khuynh nắm chặt quyền đầu, cánh tay liên tục run rẩy.

“Cô Tuyết, ngươi thật sự, rất ngốc. . .”

“Có sao ?” Nhãn mâu băng hồng thoáng nheo lại, không còn tà khí hay băng lãnh, thanh âm Hách Liên Cô Tuyết bỗng trở nên nhẹ bẫng, “Ta có ngốc cũng không bằng hắn, ngươi biết không? Hắn đợi ta mười năm, mà ta đời này cũng không thể hoàn trả cho hắn. . .”

Hai hàng mi dài nhẹ nhàng rung động, Cô Tuyết cầm lấy Huyễn thủy hàn vẫn bị hắn giấu trong tay áo, khẽ đặt gần chóp mũi, hít nhẹ khí tức của bích ngọc trong suốt, cảm thụ độ ấm mà nó tản ra, kiều mị nhếch môi, “Ngày đó Lộng Nguyệt nói, cho dù phải xuống địa ngục cũng muốn quấn lấy ta, sau đó ta lừa hắn, vậy mà hắn liền tin. . .”

Cô Tuyết bật cười ra tiếng, mang theo một chút bất đắc dĩ, lẩm bẩm, “Hắn mới ngốc, ngươi nói có phải không? Kỳ thực ta rất muốn hắn theo ta cùng đi, nhưng ta luyến tiếc, hiện tại ngẫm lại, nếu thật sự phải xuống địa ngục, chỉ mình ta là đủ rồi.”

Hồng y nam tử gắt gao ôm ngực, đau đớn đột ngột kéo tới khiến thanh âm của hắn run lên nhè nhẹ.

Huyết dạ yêu la đang điên cuồng tàn phá thân thể hắn. Bàn tay Cô Tuyết bởi vì không ngừng chà lau máu tươi trào ra mà sớm đã nhuộm đẫm một mảnh yêu hồng. Máu làm dịu yêu la đằng văn, tản mát vẻ dã diễm ma dị, đâm buốt nhói hai mắt bạch y nam tử.

“Vân Khuynh, nếu có ngày ngươi gặp một người chân thành yêu ngươi, nhất định không được bỏ qua, đừng giống như ta, muốn yêu, cũng đã không còn thời gian. . .”

Bạch y nam tử chậm rãi đi đến trước mặt hồng y nam tử, khỏa tâm từng vô tình vô dục vào giờ khắc này bỗng nhiên vỡ nát, khiến vành mắt không biết đã khô khốc bao nhiêu năm của hắn ướt tràn chất lỏng lạnh lẽo.

“Cô Tuyết, ngươi không cần nói nữa, ta. . .”

“Vân Khuynh !” Hách Liên Cô Tuyết chợt ngắt lời hắn, hồng mâu tựa hồ lóe lên quang mang lạnh nhạt, “Ta biết đời này người mà ta thua thiệt nhất chính là ngươi, ta Hách Liên Cô Tuyết cả đời nghiệp chướng nặng nề, ngươi không cần phải vì một người như ta mà hạ thấp bản thân.”

Bạch y nam tử nhắm mắt lại, tận lực bình ổn hô hấp của mình, không để người trước mặt nghe ra có gì khác thường.

Toàn thân Cô Tuyết đã đau đớn đến chết lặng, nhưng thanh âm của hắn vẫn bình tĩnh như trước, “Vân Khuynh, giúp ta một lần cuối cùng được không ?”

Mộ Vân Khuynh gật đầu đáp ứng.

“Hai ngày nữa, phỏng chừng ta sẽ chết rất khó coi, ngươi ngàn vạn lần đừng để Lộng Nguyệt nhìn thấy bộ dáng của ta, nếu hắn biết nhất định sẽ điên mất.”

Mỗi khi Cô Tuyết nhớ đến cảnh yêu tinh kia vì hắn mà thất khống đến mức phát cuồng, tuy rằng đau lòng nhưng lại vô cùng thỏa mãn.

“Nếu Lộng Nguyệt có hỏi, ngươi cứ nói là ta đi du lãm, không muốn gặp hắn. Ngươi là thuộc hạ của hắn, trấn an yêu tinh kia một chút, có lẽ hắn sẽ không tịch mịch cô độc.”

Đôi mắt Cô Tuyết chợt dấy lên một trận bất an, vậy sau này làm sao đây? Yêu tinh kia trở nên cô độc thì sao? Tử mâu bi thương ngoài mình ra, còn ai có thể vuốt lên an ủi. . .

Phỏng chừng tất cả sẽ dần nhạt nhòa theo thời gian. . .

Mộ Vân Khuynh thống khổ nhắm mắt, trái tim đã nhiều năm không cảm thấy đau đớn vào lúc này tựa hồ phải chịu đựng dày vò đến mức ứa máu.

Trên thế gian, mất đi người sở ái cùng trải qua sinh ly tử biệt, đến tột cùng bên nào tàn khốc hơn ?

Giờ khắc này, hắn mới rõ ràng bản thân từng vô niệm vô dục là giả dối đến mức nào. Giờ khắc này hắn mới biết mình có bao nhiêu yếu ớt ngay cả một kích cũng không chịu đựng nổi.

Hách Liên Cô Tuyết nắm chặt Huyễn thủy hàn trong tay, thanh âm lạnh nhạt chợt thêm vài phần lãnh khốc âm ngoan, “Không bằng thế này, đến lúc đó ngươi đem thi thể của ta thiêu hủy! Như vậy ai cũng không tìm được,  Lộng Nguyệt hắn sẽ không hoài nghi, nếu ta thất bại cũng không rơi vào tay Đại Ám Hà Cung !”

Mộ Vân Khuynh cắn chặt môi, chăm chú nhìn biểu tình hờ hững mà trấn định của hồng y nam tử.

“Bất quá ta cho rằng mình sẽ không thất bại.”

Hồng y nam tử đứng dậy, khẽ ngẩng đầu, khôi phục khí phách lãnh ngạo của cung chủ Ngạo Thần Cung ── Hách Liên Cô Tuyết chưởng khống sinh tử chúng nhân. Thần tình kiêu ngạo kia cho đến bây giờ vẫn không hề thay đổi.

“Ta Hách Liên Cô Tuyết xưa nay chưa từng thất bại, lần này cũng vậy !” Hách Liên Cô Tuyết đem Huyễn thủy hàn cẩn thận thu hồi, hít sâu một hơi, nét mặt tràn đầy kiệt ngạo cùng tự tin, “Ta nhất định sẽ tặng cho Lộng Nguyệt một thiên hạ. . .”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.