Hách Liên Cô Tuyết xoay người, hắn nhìn xuống Hàn Linh Xu ở trước mặt, khóe miệng vạch nên một nụ cười mê hoặc chúng sinh. Hàn Linh Xu nhìn vào cặp mắt đẹp kia, cảm giác hô hấp tựa hồ muốn đình trệ, nàng căn bản không biết Hách Liên Cô Tuyết làm sao mà đến cạnh nàng, lúc này nàng giống như chìm vào mộng cảnh, người đang đứng trước mặt trở nên không chân thực. Hách Liên Cô Tuyết nhẹ nhàng nâng cằm Hàn Linh Xu, “Làm sao vậy, Hàn cô nương?” “Ngươi. . .” Tiếp xúc với Hách Liên Cô Tuyết gần như vậy, khuôn mặt của Hàn Linh Xu sớm đã nhiễm một mạt ửng hồng nóng bỏng vô cùng, “Ngươi là Hách Liên. . . Hách Liên Cô Tuyết?” Cặp hồng mâu diễm liễm kia phảng phất như lốc xoáy cuốn theo toàn thân Hàn Linh Xu đắm chìm, huyết dịch ba đào mãnh liệt trong người căn bản không thể đình chỉ. Chẳng qua ánh mắt này, đối với Hàn Linh Xu mà nói, giống như có loại cảm giác đã từng quen biết. “Ngươi. . . Ngươi thế nào lại nhận thức ta?” Hách Liên Cô Tuyết cười mị hoặc, cũng không có trả lời. Hàn Linh Xu, Phượng Hoàng sơn trang Đại tiểu thư, vị hôn thê của Tư Đồ Không Thành, hắn làm sao lại không biết? Đương kim giang hồ thế lực, Thiên Địa Minh thống lĩnh bạch đạo, mà sau khi Nhật Nguyệt Giáo mai danh ẩn tích, hắc đạo lấy Ngạo Thần Cung như thiên lôi sai đâu đánh đó, nhưng ở giữa cũng không khuyết thiếu những thế lực trung gian cước đạp lưỡng đạo, những thế lực đó đều không đắc tội hắc bạch lưỡng đạo, từ trước đến nay cùng thế vô tranh. Phượng Hoàng sơn trang là long đầu chi thủ của thế lực trung gian, là miếng thịt béo mà hắc bạch lưỡng đạo vẫn muốn cướp lấy, mà Thiên Địa Minh cùng Phượng Hoàng sơn trang kết thông gia với việc phát triển thế lực của Thiên Địa Minh, tuyệt đối như hổ thêm cánh. (long đầu chi thủ: đứng đầu, đệ nhất) Thanh phong phù động, hồng bào xuy dương. Tất cả mọi người trong Yên Vũ Lâu đều không dám hô hấp, trong lòng chỉ yên lặng cầu nguyện, cầu nguyện mình có thể sống thêm vài canh giờ, bọn họ rất sợ chính mình chọc giận đến Hách Liên Cô Tuyết, thậm chí động cũng không dám động một chút. Hách Liên Cô Tuyết tay trái nắm lấy vòng eo thon của Hàn Linh Xu, tay phải nâng lên người nàng, cười tà lãnh. Cái loại hơi thở tràn ngập yêu mị cùng mê hoặc sớm đã khiến Hàn Linh Xu phân không rõ thiên nam địa bắc, ý nghĩ trống rỗng. “Mỹ nhân như ngươi, ta làm sao có thể không biết?” Hách Liên Cô Tuyết ghé sát bên tai Hàn Linh Xu, nhẹ giọng hoán, “Vì câu nói kia của ngươi, ta mới đặc biệt từ Ngạo Thần Cung bôn ba đến đây. . .” Không có nữ nhân nào có thể cự tuyệt được mị hoặc như vậy, càng hơn nữa, là mị hoặc từ Hách Liên Cô Tuyết. Hàn Linh Xu say, say bởi câu nói kia, cũng say trong đôi hồng mâu ấy. Nhưng nàng không nhìn ra, cặp đồng mâu thâm hồng thoáng hiện nhàn nhạt trào phúng cũng lãnh khốc, tiếu dung tuyệt mỹ mị nhân lại là giả dối. Hách Liên Cô Tuyết ôm lấy Hàn Linh Xu, cả người rơi vào tuyết bạch cẩm tháp trên đài cao, một lọn tóc hồng rủ xuống che khuất một nửa đôi mắt, hơi thở mị nhân thổi quét qua từng góc Yên Vũ Lâu, ám hương phù động. Mỹ đến nhường này, như thể khiến mọi người ở đây đều quên đi sợ hãi. “Hôm nay có nhiều người như vậy a. . .” Hồng bào trên đài cùng hồng thảm tương hỗ nổi bật lẫn nhau, dáng người tuyệt mĩ yêu diễm làm cho lòng người say mê bồng bềnh như trong cõi mộng. Nhưng trong đám người cũng không thiếu chính đạo nhân sĩ định lực tràn đầy. “Yên Vũ Lâu là thuộc Ngạo Thần Cung?” Hách Liên Cô Tuyết liễm đi ý cười, hồng mâu lạnh như băng, “Không thuộc về ta, chẳng lẽ là của ngươi?” “Ngươi. . .” Ngay lúc đó, một gã thanh y đại hán từ trong đám người nhảy ra, đứng giữa đại sảnh, thân hình khôi ngô, trong mắt tràn ngập hỏa quang phẫn nộ. Người nọ cầm đại chùy trong tay chỉ vào hồng y nam tử trên đài cao, căm phẫn nói, “Hách Liên Cô Tuyết, ngươi đừng quá kiêu ngạo, lúc trước ngươi giết môn chủ của chúng ta, trướng này ta còn chưa tính với ngươi!” Hách Liên Cô Tuyết thoáng cười nhạo, hắn không nâng mâu, tựa hồ người nọ chỉ như một hạt bụi không nhập nổi vào mắt hắn. “Môn chủ của các ngươi là ai vậy?” “Bách Trì Môn, Tiết Vô Mệnh!” Chúng nhân không khỏi một trận kinh ngạc, Bách Trì Môn, đứng đầu giang hồ Tam môn, chỉ trong một đêm bị Ngạo Thần Cung tiêu diệt, tử trạng của môn chủ Tiết Vô Mệnh lại vô cùng thê thảm. “Nguyên lai là hắn a. . .” Hách Liên Cô Tuyết khóe miệng nâng lên vẻ mỉa mai lạnh lùng, “Muốn trách, cũng chỉ có thể trách tên của môn chủ các ngươi.” “Vô Mệnh. . .” Hách Liên Cô Tuyết tao nhã mà ngồi, đạm mạc nói, “Môn chủ các ngươi gọi là ‘Vô mệnh’, ta đây sẽ thành toàn hắn, nói không chừng hắn còn cảm kích ta đâu.” “Ngươi… ngươi ma đầu này, người khác sợ ngươi, lão tử không sợ, hôm nay lão tử cho dù cùng ngươi đồng quy vu tận cũng phải vì môn chủ chúng ta báo thù!” Lẽ nào người nọ uống nhiều rượu quá? Hay là thực không còn muốn sống? Hoặc cho là mình dũng khí dư thừa, có thể ở trên Giang hồ danh lục thượng thư phong quang một lần? (danh lục thượng thư: chắc là thư đăng tên những nhân sĩ nổi tiếng, kiểu như anti-fan tính gây scandal với ngôi sao để lên facebook ấy mà ) Tiếng hít thở sâu vang lên liên tiếp, mọi người trong lòng đều treo nặng sợ hãi. “Cùng ta đồng quy vu tận?” Hách Liên Cô Tuyết cười lạnh, đáy mắt hiện lên một tia thần sắc lạnh lùng, “Ta nghĩ mạng của ngươi còn không đáng giá như vậy.” Thanh âm như sơn giản thanh lưu, nhưng không thể không làm cho người ta đổ mồ hôi lạnh, hai tay nắm chặt đại chùy của người nọ phát ra thanh hưởng ‘Lạc chi’. Hách Liên Cô Tuyết nghiêng đầu, liếc Hàn Linh Xu ở một bên vẫn đang mặt đỏ tim đập, liền vươn ngón tay thon dài đỡ lấy cằm của nàng, khóe miệng cong lên: “Người kia thật ồn ào, ngươi nói có đúng không?” Hàn Linh Xu như người mất hồn, trên cổ nhức mỏi khiến đầu nàng đặc biệt trầm trọng, khẽ gật đầu. Hồng mâu càng thêm động lòng người, “Ta đem đầu của hắn cắt bỏ, giả làm ‘Tương tư lệ’ cho ngươi uống, ngươi có chịu không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]