“Phù…” Sau khi nôn xong, Thiên Hựu cả người như hư thoát dựa vào bên tường
Cũng không biết là nôn, hay là thế nào, hai con mắt Thiên Hựu, đỏ hồng hồng
“Thiên Hựu…” Lạc Tuyết tự biết đuối lý, lần nữa đi lên trước, kéo ống tay áo của Thiên Hựu, rồi lại một lần bị Thiên Hựu vô tình vung ra
“Các ngươi tiếp tục ăn đi, ta không thấy ngon miệng” Thiên Hựu chau mày, sắc mặt trắng bệch, cả trán đổ mồ hôi, nói xong liền quay người rời đi. Một tay ôm bụng, một tay đỡ tường, từ đầu đến cuối, cũng không nhìn Lạc Tuyết một chút nữa, xem ra lần này, nàng là giận thật rồi
Nhìn Thiên Hựu lần đầu đối với mình lãnh đạm như vậy, Lạc Tuyết nước mắt lớn chừng hạt đậu lộp bộp rơi lên trêи đất
Trước đây chơi khác người nữa, Thiên Hựu cũng sẽ không không để ý tới chính mình, lần này tại sao lại như vậy!? Lạc Tuyết không rõ, cầu viện Lạc Tử Y và Mục Khuynh Tuyết, hai người càng là không rõ
“Ngạch nương, làm sao bây giờ a, Thiên Hựu… Thiên Hựu nàng không để ý tới ta… ô…” Lạc Tuyết trực tiếp nhào tới trong lồng ngực Lạc Tử Y ủy khuất khóc lớn
“Chuyện này. ….” Lạc Tử Y khó xử nhìn Mục Khuynh Tuyết một chút, người sau bất đắc dĩ lắc lắc đầu
“Vậy ngươi nhanh đi nói lời xin lỗi cho Thiên Hựu, đem sự thật nói cho nàng biết, đồng thời bảo đảm sau này cũng không tiếp tục làm chuyện loại này, Thiên Hựu sẽ tha thứ cho ngươi”
“Có thật không?” Lạc Tuyết nước mắt uông uông nhìn Lạc Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tuyet/4600769/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.