“Ngươi dự định ở đây ngồi tới lúc nào” Chẳng biết lúc nào, Mục Khuynh Tuyết xuất hiện ở phía sau Thiên Hựu, vẫn cứ là gương mặt lạnh lùng, giơ tay ném đi một cái áo choàng cho Thiên Hựu 
Thiên Hựu tiếp nhận áo choàng, cúi đầu, nhếch miệng, không lên tiếng 
Vừa nhìn bộ dáng này của Thiên Hựu, Mục Khuynh Tuyết thì giận không chỗ phát tiết, đi tới lôi lấy cánh tay của Thiên Hựu, một cái kéo nàng lên 
“Đến phòng ngươi” 
Thiên Hựu quay đầu nhìn cô một cái, lại quay đầu lại nhìn ngoài cửa một cái, yên lặng hướng về gian phòng của mình mà đi 
Vào phòng, Thiên Hựu nhìn chằm chằm nến An Lương từ lâu đốt xong một lúc lâu 
“Qua đây ngồi xuống.” Mục Khuynh Tuyết chỉ vào ghế, mệnh lệnh cho Thiên Hựu 
Thiên Hựu ngoan ngoãn làm theo 
Khuynh Tuyết liếc nàng một chút, cúi người xuống kiểm tra một chút vết thương kiếm trêи cổ của Thiên Hựu 
Tựa hồ là bởi vì một cái tát vừa rồi kia quá dùng sức, Thiên Hựu chịu kϊƈɦ động phạm vi quá lớn, vết máu đã kết vảy trêи cổ lại lần nữa rạn nứt chảy máu 
“Đau không?” Khuynh Tuyết cau mày, đánh giá nên làm sao xuống tay 
“Ta hỏi ngươi đó” Nhưng mà Thiên Hựu lại cũng không để ý đến ý của Khuynh Tuyết…. 
“Ngươi…” Khuynh Tuyết đột nhiên ngồi thẳng lên, mà Thiên Hựu theo tính phản xạ cho rằng Khuynh Tuyết lại muốn thưởng mình một cái tát, trực tiếp nhắm mắt lại, hơi nghiêng đầu 
Khuynh Tuyết nhất thời dở khóc dở cười 
“Mở mắt ra nhìn ta” 
Thiên Hựu làm theo lời 
“Ta cho ngươi biết Mục Thiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tuyet/4600767/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.