Lạc Tuyết đau lòng muốn giúp Thiên Hựu kiểm tra vết thương, nhưng mà nàng là một tiểu công chúa, cái gì cũng biết, tiện tay cầm một khối vải rách không biết có sạch sẽ hay không, liền muốn cọ lên trêи cổ Thiên Hựu
“Này này này, đừng đừng đừng” Thiên Hựu một mặt ghét bỏ ngăn cản Lạc Tuyết
“Ngươi lại dám tổn thương nàng! Ngươi biết nàng là người nào không!? Nàng là con gái của Mục tướng quân các ngươi!”
Nhìn vết thương của Thiên Hựu, Lạc Tuyết nhanh chóng nhảy chân lên, còn kém rơi nước mắt, chỉ vào Bạch Phượng khóc lóc om sòm
Nghe Lạc Tuyết tự giới thiệu, Thiên Hựu trực tiếp che mặt
Đánh thắng rồi ngươi nói còn chưa tính, cũng đánh thua rồi, không phải cho cô mất mặt à!
“Con gái của Mục tướng quân?”
“Mục Tướng quân có con gái sao?”
“Không có đâu, xưa nay không nghe nàng đề cập tới a…”
“Mục Tướng quân nam chinh bắc chiến 14 năm, tại sao có thể có con gái lớn như vậy?”
Trong lúc nhất thời, tiếng thảo luận liên tiếp, nhưng mà những nghi vấn này lại như từng thanh đao nhọn lưỡi dao sắc, đâm vào trái tim của Thiên Hựu
“Các ngươi!” Lạc Tuyết tức giận một đôi tay nhỏ cũng không biết nên chỉ về người nào
Nghe những nghi vấn này, Thiên Hựu không cách nào làm bất kỳ biện giải nào, kéo lấy tay của Lạc Tuyết
“Đi thôi”
“Không được! Ta hôm nay cần gặp được Mục tướng quân này!” Nhìn gương mặt của Thiên Hựu từ từ đánh mất hào quang, Lạc Tuyết rất lo lắng
Xoay người, do dự một chút, phốc một tiếng quỳ trêи mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tuyet/4600765/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.