Ngu Thanh Thiển tìm một sơn động yên tĩnh, thả ngựa ra cho nó tự đi kiếm đồ ăn.
“Ngươi biết nướng đồ chứ?” Nàng quay đầu nhìn Hỏa Ly Nhã.
Hỏa Ly Nhã gật đầu: “Biết.”
Cả chặng đường đều là hắn ăn hết lương khô nên giờ phải tự mình tìm đồ nướng ăn.
Ngu Thanh Thiển vứt hai con thỏ thuận đường săn được với mấy bao hương liệu cho hắn: “Giao cho ngươi, nhưng đừng có mà nướng cháy đó.”
Mặt Hỏa Ly Nhã tối sầm: “Nàng đừng có xem thường người khác.”
“Ngươi là thái tử được nuôi dưỡng ở nơi tôn quý, người ta hoài nghi khả năng nấu nướng của ngươi không phải là rất bình thường sao?” Ngu Thanh Thiển cười nhạt nói.
“Hay là ngươi tự làm đi?” Hỏa Ly Nhã Nhã nháy mắt.
“Lúc nãy ta vì giải độc cho ngươi nên hao tổn rất nhiều sức lực, ta cần phải nghỉ ngơi.” Ngu Thanh Thiển yêu thích đồ ăn ngon, nếu như không phải là vì để nhanh chóng đi tu luyện tinh hoa độc tố, thì nàng cũng muốn tự mình làm. Nàng biểu thị hoài nghi sâu sắc đối với tay nghề của Hỏa Ly Nhã.
“Hừ.” Hỏa Ly Nhã phát ra tiếng hừ lạnh lùng, nhưng mà cũng không có lằng nhằng về vấn đề này nữa, đi về bên cạnh gom củi.
Ngu Thanh Thiển đi vào trong động ngồi xếp bằng, ép tinh hoa độc tố màu đen từ đan điền ra, bắt đầu dùng dị năng hấp thụ từng giọt từng giọt luyện hóa.
Khoảng một tiếng sau, trong sơn động truyền tới mùi thơm ngào ngạt, nàng mở mắt duỗi tay uể oải.
Độc tố trong người Hỏa Ly Nhã so sánh với đứa con trai kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tuyet-sung-thai-tu-dien-ha-rat-lieu-nhan/169731/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.