Ấn tượng của Hồng Cốc Tử đối với Ngu Thanh Thiển cũng không tệ, thêm cái thiên phú yêu nghiệt, tâm lý công bằng đã có chút lệch.
"Ta cho rằng đệ tử càng có thể dày vò như vậy càng có sự dẻo dai, hơn nữa từ trước tới nay chúng ta chưa có bất kỳ một quy định nào nói rằng không cho phép khế ước yêu thực trong mật địa hoặc là mang Linh Thực đi. Vì vậy, ý kiến của ta là chú ý nàng một chút, nhưng không có trừng phạt."
Những chưởng tọa khác nghe ý kiến của hắn, có đồng ý cũng có phản đối.
Chưởng tọa của Hoàng Phong lên tiếng nói: "Nhưng nếu tiếp tục như vậy cũng không được, nếu nàng lại tiến vào mật địa, đào hết số Linh Thực còn dư lại đem ra ngoài bán, vậy không phải tương đương với việc tranh đoạt cơ duyên của những đệ tử khác sao?"
Hắn không có thành kiến với Ngu Thanh Thiển, nhưng lại lo lắng sau khi chuyện như vậy xảy ra, những đệ tử khác của Thánh viện sẽ gây ầm ĩ.
"Ha ha, điểm này ngược lại không cần lo lắng, nha đầu kia mặc dù tuổi tác không lớn, nhưng làm việc trầm ổn nội liễm, nàng sẽ không đào hết Linh Thực trong một mật địa đâu." Gần đây Hồng Cốc Tử chú ý Ngu Thanh Thiển tương đối nhiều, vì vậy hiểu rất rõ tính tình của nàng.
Ngu Thanh Thiển làm việc luôn luôn sẽ lưu lại đường lui, căn bản không làm tuyệt, nếu không thì không chỉ đào một phần mười Linh Thực mang ra khỏi mật địa, mà là một nửa, thậm chí hơn nửa số Linh Thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tuyet-sung-thai-tu-dien-ha-rat-lieu-nhan/1662669/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.