Ngu Thanh Thiển nhìn Hoàng Kim sâm nằm trong bụi táo gai, liền đào gốc rễ lên đặt trong một cái hộp.
Hạt giống của bụi táo gai có độc cũng bị Ngu Thanh Thiển thu nhặt toàn bộ, sau đó ném Ma Hoàng thảo vào lùm táo gai đó, để cho nó hấp thu toàn bộ độc tố, không lãng phí chút nào.
Ngu Thanh Thiển đi tới trước mặt bụi yêu thực từ một con Kim Ô bị đông cứng toàn thân tê dại đã biến trở về một bụi Kim Phượng hoa, thấy nó không ngừng run run.
"Sao rồi? Còn muốn mổ ăn ta nữa không?" Ánh mắt Ngu Thanh Thiển nhàn nhạt nhìn Kim Phượng hoa làm bộ đáng thương, giọng nói lạnh lùng.
Kim Phượng hoa run lên, hai con mắt ti hí của nó có chút hoảng sợ nhìn Ngu Thanh Thiển, cảm thấy nữ tử này quá đáng sợ.
Nó xưng vương xưng bá ở khu vực này nhiều năm như vậy, cho dù có đệ tử Thánh viện tới đây cũng không dám trêu chọc nó. Đừng nói là bắt nó, càng không thể nói tìm được Hoàng Kim sâm mà nó giấu trong bụi táo gai. Lần này thật là lỗ nặng rồi.
"Chi chi!" Mấy tiếng kêu mềm mại vang lên từ miệng Kim Phượng hoa, đại biểu nó yếu thế.
Nó không biết nhân loại này muốn làm gì với nó, nhưng nó thật sự sợ. Lưới lớn như vậy khiến nó không thể động đậy, yêu thực hệ băng kia khiến nó rất khó chịu, mỗi một khắc với nó đều là đau khổ, muốn chết cũng không chết được.
"Sớm một chút ngoan như vậy không phải tốt sao." Ngu Thanh Thiển khẽ cười một tiếng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tuyet-sung-thai-tu-dien-ha-rat-lieu-nhan/1662664/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.