🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trong không gian trữ vật của nam tử trung niên và lão giả lưng còng chẳng những có rất nhiều linh ngọc hạ phẩm, còn có một ít linh ngọc trung phẩm và thượng phẩm, cũng coi như là tạm thời giải quyết việc khẩn cấp của Ngu Thanh Thiển.
Lưu lại một ít để dự phòng, còn lại bao nhiêu đều bị Ngu Thanh Thiển ném vào trong tiểu tháp, tiểu tháp phát ra tiếng hoan hô vui thích.
Trung tâm đại lục, Lãnh gia. 
Gia chủ Lãnh gia đang nói chuyện nghị sự với mấy vị trưởng lão ở phòng khách, đột nhiên có một tên đệ tử trong tộc chạy vào.
"Chuyện gì khiến cho ngươi vội vội vàng vàng như vậy?" Gia chủ Lãnh gia cau mày hỏi.
Trên mặt tên đệ tử kia lộ vẻ đau xót nói: "Gia chủ, toàn bộ hồn bài của hai vị trưởng lão và mười sáu đệ tử trong gia tộc đi ra ngoài làm nhiệm vụ đều bể rồi." 
Gia chủ Lãnh gia lập tức đứng lên, mặt mày biến sắc: "Cái gì?"
Nói xong tức thì lao ra khỏi phòng khách, đi tới địa phương đặt hồn bài của người trong gia tộc kiểm tra, các trưởng lão khác cũng lộ vẻ kinh sợ, nhanh chóng đứng lên đi theo.
Gia chủ Lãnh gia nhìn mười tám tấm hồn bài đã bể tan tành trên bàn, sắc mặt âm lãnh tới lợi hại, hắn vạn vạn lần không ngờ tới, chỉ đi đánh chết một tiểu nha đầu tu vi Linh Soái lại khiến cho gia tộc tổn thất hai Linh Hoàng và mười sáu Linh Vương. 
Mạng của cái nha đầu chết tiệt đó cũng cứng rắn như cha của nàng vậy, năm đó Ngu Cảnh đã chém chết toàn bộ hai chi tinh nhuệ của Lãnh gia, còn huyên náo đến xôn xao, khiến Lãnh gia ném hết mặt mũi, hiện tại gia tộc thật vất vả mới khôi phục nguyên khí, lại ở đâu chui ra một cái Ngu Thanh Thiển.
"Gia chủ, chuyện này là thế nào? Hai vị trưởng lão là bị ai giết?" Một lão giả sắc mặt đỏ thắm cau mày lạnh giọng hỏi.
Ánh mắt gia chủ Lãnh gia âm trầm: "Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, các ngươi đi theo ta một chút." 
Lão giả sắc mặt đỏ thắm kia và một mỹ phụ trung niên nhìn nhau một cái, đi theo bước chân gia chủ Lãnh gia, các trưởng lão khác thì tương đối kinh ngạc, nhưng lại không dám hỏi nhiều.
Vừa tiến vào mật thất, mỹ phụ kia nói: "Có phải ngươi phái bọn họ ra ngoài làm cái nhiệm vụ gì nên mới bị đánh chết phải không?"
"Đúng vậy, ta bảo bọn họ đi chặn giết đứa nghiệt chủng Ngu gia kia." Gia chủ Lãnh gia gật đầu một cái: "Phái thêm hai vị trưởng lão vốn cũng chỉ là phòng ngừa nàng bất ngờ chạy thoát, không nghĩ tới người phái ra ngoài lại bị diệt toàn quân." 
Sắc mặt lão giả đỏ thắm kia trầm xuống: "Ngu Thanh Thiển đó xuất hiện thì cứ mặc kệ nó đi, năm đó đã không giết được Ngu Cảnh, bây giờ lại giết nữ nhi hắn có phải là vẽ rắn thêm chân hay không."
Đối với chuyện năm đó, trong Lãnh gia có hai luồng ý kiến, một phái cho là không truy cứu nữa, một phái khác thì cho đó là vết nhơ của Lãnh gia, phải thanh trừ.
Mỹ phụ kia lại không đồng ý nói: "Nếu là nghiệt chủng do Ngọc Quân và Ngu Cảnh sinh hạ, đó chính là sỉ nhục của Lãnh gia, đương nhiên không thể bỏ qua, tại sao lại nói là vẽ rắn thêm chân chứ?" 
"Đối với hai cha con nhà đó Trì gia cũng không đuổi tận giết tuyệt, thì chúng ta cần gì phải làm vậy chứ?"
Lão giả đỏ thắm thở dài, tiếp tục nói: "Năm đó Ngu Cảnh chạy thoát, chúng ta phái nhiều tinh nhuệ như vậy nhưng đều bị tiêu diệt hết, mặc dù hắn ẩn cư ở Đại Diễm quốc, nhưng nếu thật sự chém chết nữ nhi của hắn, nói không chừng hắn còn làm ầm ĩ hơn năm đó nữa, Lãnh gia thật vất vả mới khôi phục chút nguyên khí, thật sự không chịu nổi chuyện đó lần nữa đâu."
Mỹ phụ hừ lạnh một tiếng: "Trì gia không biết xấu hổ, Lãnh gia chúng ta cần thể diện, hơn nữa ngươi cho là bọn hắn thờ ơ thật sao? Sỉ nhục như vậy ai chịu nổi, bọn họ bất quá là muốn ngồi ngư ông đắc lợi mà thôi." 
"Gần đây tu vi lão phu đạt tới bình cảnh cần bế quan, các ngươi muốn xử lý như thế nào cũng không cần hỏi tới ta nữa." Lão giả đỏ thắm không muốn nhúng tay vào chuyện này nữa, xoay người rời khỏi mật thất.
Sắc mặt gia chủ Lãnh gia và mỹ phụ kia càng thêm khó coi, nhưng mà người đứng đầu phái chủ hòa bế quan cũng tốt, ngược lại thuận tiện cho bọn họ làm việc.
"Tiếp theo làm thế nào?" Mỹ phụ nhìn gia chủ Lãnh gia hỏi. 
Gia chủ Lãnh gia yên lặng một lát sau đó nói: "Hai ngày nữa ta tới mật địa gặp Ngọc Quân."
"Ngươi cho là nàng quản sao?" Mỹ phụ châm chọc một cái: "Người ta bây giờ một lòng tu luyện, đã sớm không để ý tới chuyện thế tục phàm trần, ngươi cần gì phải đi làm chuyện thừa."
Gia chủ Lãnh gia bóp vỡ cái ly trong tay: "Ta cứ đi gặp nàng một chút rồi lại nói sau." 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.