Phong Thần cũng nhận biết vị Hồng phong Địch sư huynh này.
Ở Thánh viện đều là lấy tuổi lớn nhỏ và nhập môn trước sau để xưng hô, Địch Viễn nhập môn trước Phong Thần, tuổi tác cũng so với hắn lớn, bởi vậy mới có thể gọi hắn là Phong sư đệ.
"Địch sư huynh, lần này tổng cộng có bao nhiêu đệ tử mới lấy được tiếp dẫn lệnh?" Phong Thần nhìn Địch Viễn nhàn nhạt mở miệng cười.
Địch xa mặt không đổi sắc, trong lòng lại giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới đệ nhất thiên tài trong Thánh viện để ý hỏi mình vấn đề như vậy.
Phong Thần ở Thánh viện khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, bình thường lại càng không thích ra ngoài đi lại, ở giữa các phong kỳ thực đều vẫn duy trì một loại cảm giác thần bí, Địch Viễn nghe qua hắn rất nhiều uy danh, nhưng chưa nói chuyện qua với hắn.
"Lần này ngoại trừ tứ đại Hoàng gia Học viện ra, còn có các trưởng lão khác từ đại lục các nơi mang đệ tử về, cộng lại tổng cộng có ba mươi bảy người người lấy được tiếp dẫn lệnh." Địch Viễn khách khí cười trả lời.
Thánh viện mỗi một năm chiêu sinh ngoại trừ không thu nhận học viên Học viện Hoàng gia trung ương đại lục, cũng không hạn định nguồn gốc đệ tử, ngoại trừ bốn Hoàng gia Học viện chiêu sinh ra, các trưởng lão khi du lịch đại lục thì thấy hạt giống có thiên phú tốt cũng sẽ mang về.
"Lần này Hoàng viện có bao nhiêu đệ tử mới?" Tưởng Hạo xen mồm hỏi một câu.
Xưa nay Thánh viện và Hoàng viện đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tuyet-sung-thai-tu-dien-ha-rat-lieu-nhan/1662619/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.