Ngu Thanh Thiển không biết vì hoạt động đoạt báu vật đã khiến các thế lực bắt đầu quan tâm mình.
Biết rồi thì cũng không để ý, đây cũng là nàng cố tình làm vậy mà.
Trên đời này không có tường nào mà gió không lọt qua được, có đánh rắn động cỏ hay không cũng không quan trọng, theo dõi kẻ địch sát sao dưới đáy mắt còn tốt hơn là đánh rắn bảy tấc.
Thánh viện ở ngoại thành của Trung Ương thành, cách một đường sóng cả cuộn trào mãnh liệt, khí thế khoáng đạt, như một làn sóng tùy ý đánh tới là có thể khiến con người chìm ngập hẳn trong Trường Hà.
Lúc mấy người Ngu Thanh Thiển và Phong Thần đến Trường Hà, chỉ thấy bờ bên kia bị một tầng sương trắng mông lung bao phủ, không thấy rõ bên trong thế nào, tinh thần lực cũng bị ngăn cách.
"Bắt đầu từ con sông này chính là địa bàn Thánh viện của chúng ta." Phong Thần nghiêng đầu nói với Ngu Thanh Thiển: "Giữa sông có nhiều ma thú cao cấp, chỉ có mang theo lệnh bài thân phận có khí tức Thánh viện mới không bị công kích, nàng lấy tiếp dẫn lệnh ra là được."
Ngu Thanh Thiển gật đầu lấy ra một khối lệnh bài màu trắng cầm trong lòng bàn tay.
Tưởng Hạo thấy thế cũng lấy ra một miếng thanh sắc lệnh bài ném về phía trước, sóng cả cuộn trào mãnh liệt trên mặt sông dần dần yên tĩnh trở lại, dòng nước trong suốt, có không ít con cá đuổi theo nhau đùa bỡn tạo một vẻ yên bình, căn bản không nhìn ra những gợn sóng kinh hoàng lúc trước.
Tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tuyet-sung-thai-tu-dien-ha-rat-lieu-nhan/1662617/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.