Phong Thần nghe Ngu Thanh Thiển thích cổ cầm, có ý tranh đoạt, trong mắt phượng hiện lên vài phần kinh ngạc.
“Thiển Thiển, nàng cũng biết đánh đàn?” Hắn thực sự chưa bao giờ nhìn thấy Ngu Thanh Thiển đánh đàn.
Ngu Thanh Thiển nhếch cằm: “Đương nhiên.”
Phong Thần khẽ cười một tiếng, nắm chặt tay nàng, ghé sát tai nàng: “Ta chưa từng nghe nàng đàn.”
“Vốn dĩ muốn cho chàng một bất ngờ, nhưng hiện tại xem ra không thể rồi.” Ngu Thanh Thiển nhún vai bất đắc dĩ nói.
Nàng thích cổ cầm, nhưng từ nhỏ đến lớn lại chưa gặp được một cây có duyên với mình, cho nên cũng không để lộ khả năng chơi đàn.
Vốn dĩ Ngu Thanh Thiển còn muốn tìm một cây cổ cầm có duyên với mình, rồi ôm đi đàn cho Phong Thần nghe, coi như đáp trả lần trước nghe đàn. Ai biết cây cổ cầm màu đỏ thẫm bên dưới lại khiến nàng có một loại cảm giác cộng hưởng, cộng thêm tác dụng của cổ cầm, khiến nàng không thể không tranh đoạt.
“Bây giờ đàn cũng vậy.” Phong Thần mặt mày như họa cười khẽ.
Cũng không biết Ngu Thanh Thiển còn có bao nhiêu điều không ai biết, thời gian ở cùng nhau càng dài, hắn càng không nhịn được muốn tìm hiểu, từ đáy lòng sinh ra một cảm giác vui sướng, bởi vì bọn họ càng ngày càng hợp.
Không ngoài dự liệu của Ngu Thanh Thiển, Tạ Phượng Chi và Lãnh Lăng Sương thực sự thuận lợi hợp tấu một bản phổ cầm hoàn chỉnh, trở thành đôi đầu tiên qua cửa.
Tiếp theo còn có vài người cũng thử, nhưng đều thất bại.
Lúc đã không còn ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tuyet-sung-thai-tu-dien-ha-rat-lieu-nhan/1662602/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.