Theo sự gia nhập của Phong Thần, càng ngày càng nhiều người thả ra tinh thần lực câu thông với trường kiếm màu bạc.
Trong phòng bao, ngoại trừ Ngu Thanh Thiển và Xa Đồng Đồng, những người khác không hẹn mà cùng thả tinh thần lực ra.
Ngu Thanh Thiển cạn một ly với Xa Đồng Đồng, hỏi: "Ngươi không thử một lần?"
"Ta không có hứng thú với kiếm, mà đã có Phong sư huynh xuất thủ, ta có thử cũng là uổng công." Xa Đồng Đồng đùa nghịch ly rượu, hỏi ngược lại: "Vì sao ngươi không thử một lần? Nhường cho Phong sư huynh hả?"
"Ta thích sử dụng cung tên, cũng không có hứng thú đối với kiếm." Ngu Thanh Thiển hài hước nói: "Ngươi thực có lòng tin với hắn ta nhỉ."
"Đương nhiên, Phong sư huynh từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là thiên tài yêu nghiệt của thế hệ chúng ta trong miệng trưởng bối, là đối tượng chúng ta dồn lực muốn vượt qua." Xa Đồng Đồng bĩu môi một cái: "Trước kia ta còn không phục, sau đó phát hiện cho dù là phương diện nào đều thua dưới tay hắn, ta liền phục rồi."
"Ngươi yên tâm, ta chỉ là đơn thuần sùng bái sự lợi hại thiên tài của hắn thôi, không hề có suy nghĩ không an phận đối với hắn." Ngay sau đó Xa Đồng Đồng nháy mắt mấy cái giải thích với Ngu Thanh Thiển.
Ngu Thanh Thiển khẽ cười một tiếng: "Nhìn ra được."
Thật ra thì cho dù Xa Đồng Đồng có suy nghĩ không an phận đối với Phong Thần, Ngu Thanh Thiển cũng sẽ không có ý nghĩ trả thù gì. Dù sao loại thiên chi kiêu tử có bối cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tuyet-sung-thai-tu-dien-ha-rat-lieu-nhan/1662598/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.