🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Giao dịch xong Uẩn Nhưỡng Nê, Ngu Thanh Thiển lại lấy ra không ít những tài liệu không cần thiết về ma thú và yêu Thực, cùng quản sự trao đổi lại những tài liệu mà mình cần dùng đến.
Sau khi giao dịch xong, quản sự liền đưa cho Ngu Thanh Thiển một chiếc thẻ khách quý.
Rời khỏi Trân Bảo Các, hai người lại đi dạo quanh mấy cửa hàng khá lớn. 
Ngu Thanh Thiển liền mua sắm phung phí một phen, cơ bản là đem toàn bộ kim tệ trên người đều tiêu hết. Điều này cũng đã nằm trong dự liệu của Phong Thần rồi, bởi vì khi còn bé hắn đã quen rồi.
Đem tất cả mọi đồ vật thu vào trong vòng tay không gian, tâm tình của Ngu Thanh Thiển đang rất sung sướng. Từ sau khi rời khỏi Đại Diễm quốc tới đây, nàng đã không còn cảm nhận được niềm vui thích từ việc điên cuồng mua sắm nữa.
"Mệt rồi sao? Vẫn muốn đi dạo nữa hay là tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi?" Phong Thần thấy hứng thú mua sắm của Ngu Thanh Thiển dần dần giảm bớt mới cười mở miệng hỏi. 
Ngu Thanh Thiển nhún nhún vai: "Ta đã trở thành kẻ nghèo rồi, đương nhiên là đi tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi rồi."
"Vậy, đi uống trà chứ?" Phong Thần thấy sắc trời vẫn còn sớm bèn đề nghị.
"Được, tìm một trà lâu nào thanh nhã rồi ngồi uống trà đi." Ngu Thanh Thiển gật đầu. 
Phong Thần dẫn Ngu Thanh Thiển tới một trà lâu cách Địa Cung không xa, cảnh vật xung quanh vô cùng ưu nhã, yên tĩnh. Hai người muốn một gian phòng riêng nên liền đi thẳng lên lầu.
Trong gian phòng của trà lâu, chẳng những bày biện đồ uống trà, còn có đàn cổ, tỳ bà, đàn Không Hầu (*) cùng với các loại nhạc cụ khác được đặt ở đó. Khách nhân có thể tự mình chơi đàn, cũng có thể gọi các nghệ kỹ trong trà lâu gảy đàn.
"Nơi này không cần hầu hạ, các ngươi lui ra đi." Hai thị nữ đem đồ dùng trà dọn xong, một người sau khi vệ sinh sạch các dụng cụ trà, Phong Thần liền mở miệng nói. 
"Vâng!" Hai người lập tức cung kính lui ra khỏi phòng.
Ngu Thanh Thiển lười biếng tựa trên ghế, nâng chung trà lên uống một hớp: "Trà chỗ này quả thật không tệ."
Chẳng những chất lượng trà không tệ mà thái độ phục vụ cũng vô cùng tốt. Đã rất lâu rồi Ngu Thanh Thiển không có hưởng thụ qua cảm giác nhàn nhã như vậy. 
"Nàng thích là tốt rồi!" Phong Thần bưng lên một ly trà tinh tế thưởng thức.
"Đúng rồi. Hoạt động đoạt bảo có phải là cần dùng kim tệ hoặc linh ngọc không?" Ngu Thanh Thiển nghiêng đầu nhìn Phong Thần hỏi.
Phong Thần theo thói quen liền dùng một tay kéo Ngu Thanh Thiển ôm ở trên đùi: "Mỗi lần có hoạt động đoạt bảo đều không giống nhau. Có khi sử dụng linh ngọc, có khi lấy vật đổi vật, có đôi khi thì là đánh lôi đài, có nhiều thủ đoạn khác nhau. Muốn xác định xem tối nay cụ thể như thế nào thì phải tới nơi mới có thể biết được." 
"Ừ, nghe rất thú vị."
Ngu Thanh Thiển nghe hắn nói như vậy, sự hào hứng trong mắt lại đậm thêm vài phần, cảm thán rằng người cầm quyền đằng sau của Địa Cung thật đúng là khác người, cũng càng thêm chờ mong hoạt động buổi tối.
Phong Thần một tay ôm Ngu Thanh Thiển, một tay vuốt vuốt chén trà: "Thiển Thiển, ta đã nghĩ ra biện pháp giúp nàng che giấu ký khế ước yêu thực trong tương lai như thế nào rồi." 
Ngu Thanh Thiển kinh ngạc ngẩng đầu, con mắt lóe sáng nhìn hắn hỏi: "Nhanh vậy sao? Biện pháp gì?"
"Thánh viện có một pháp môn về ký khế ước, chủ yếu chính là nhằm vào cách thức sử dụng của ký khế ước với yêu thực. Chẳng qua đó là một quyển tàn thiên, hơn nữa, lúc trước số người có thể tu luyện thành công cũng chỉ có lác đác được mấy người."
Phong Thần dừng một chút  rồi nói: "Sau khi nàng gia nhập Thánh viện, trước tiên cần tích góp từng tí một thánh điểm rồi đem đi đổi lấy cái pháp môn này. Một khi pháp môn luyện đến tầng thứ ba, liền có khả năng hấp dẫn được sự chú ý của một vị Thái Thượng trưởng lão trong Thánh viện. Nếu hắn tự mình chỉ đạo nàng từng chút một, vậy thì sau khi nàng rời khỏi đây, việc triệu hoán yêu thực chẳng những sẽ không khiến người ta cảm thấy bất ngờ, mà còn cho rằng chuyện nên như vậy mới đúng." 
Pháp môn của Thánh viện chỉ cho phép tự mình dùng thánh điểm để đổi sử dụng, không cho phép truyền ra bên ngoài. Cho nên vì điểm này mà bên Phong Thần cũng không có biện pháp nào giúp đỡ cả. Chỉ có thể để Ngu Thanh Thiển tự mình đi tích góp từng tí một thánh điểm.
"Vị Thái Thượng trưởng lão kia chẳng lẽ có năng lực của ký khế ước yêu thực?" Ngu Thanh Thiển suy nghĩ một chút rồi cười hỏi.
"Ừ, vị Thái Thượng trưởng lão kia tính tình quái gở cổ quái, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa, cả đời đều tận sức nghiên cứu ký khế ước yêu thực, cái pháp môn tàn thiên kia vốn là do chính hắn sau một lần ra ngoài mang về được." Phong Thần gật đầu trả lời. 
***
(*) Đàn Không Hầu: Loại đàn gảy cổ xưa của Trung Quốc
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.