Cổ Diễm nghe được chính bảo bối đồ đệ không chút nào che giấu, không nhịn được muốn đỡ trán.
"Ngươi có thể có chút rụt rè của cô nương được không?"
Ngu Thanh Thiển nhướng nhướng mày: "Ta tại sao lại phải học cái rụt rè của người ta, đó vốn cũng không phải là tính tình của ta."
Để cho nàng giống như tiểu nữ tử rụt rè nhu mì, nàng thật đúng là làm không được.
Nếu như Phong Thần thích nữ tử như vậy, như vậy Ngu Thanh Thiển tin tưởng mình tuyệt đối sẽ không đối với hắn động tâm, có lẽ liền trực tiếp nghĩ muốn lựa chọn hủy diệt hắn.
Trong thế giới thời Mạt Thế dĩ cường vi tôn ức hiếp người, giữa nam nữ sẽ không có phòng bị đáng nói, huống chi Ngu Thanh Thiển còn là lão đại căn cứ, bên người có nhất lưu tiểu đệ đi theo, tuy rằng sẽ không lôi lôi kéo kéo, tiếp xúc thân mật, nhưng nàng căn bản cũng không hiểu xấu hổ là vật gì.
Kỳ thực ở trong thế giới này, giữa nam nữ phòng bị cũng không sâu, nữ tử chủ động theo đuổi nam tử nườm nượp không dứt, giống như là Phong Thần và Trì Mặc Nhiễm bên cạnh không thiếu những người ái mộ theo đuổi rất nhiều, chỉ là các nàng đều không giống như là Ngu Thanh Thiển thẳng thắn như vậy.
Cổ Diễm không còn cách nào liếc mắt: "Được rồi, coi như ta chưa nói."
Tưởng tượng vẻ mặt thẹn thùng của Ngu Thanh Thiển, chính hắn liền không tiếp thụ được, quả thực còn không bằng tùy tâm sở dục như vậy, mặc sức mà sống.
"Có điều tên tiểu tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tuyet-sung-thai-tu-dien-ha-rat-lieu-nhan/1662579/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.