Nghe được giọng nói này, mọi người đều nhìn về phía cách đó không xa.
Chỉ thấy một người thiếu nữ trên người mặc áo lam, dung mạo thanh nhã thoát tục đẹp đẽ chậm rãi đi tới, mọi người sững sờ, đây không phải chính là Ngu Thanh Thiển đã biến mất hơn hai tháng sao?
"Thanh Thiển!" Hỏa Ly Nhã mấy người vừa thấy Ngu Thanh Thiển xuất hiện, đều kích động chạy tới vây quanh nàng nhìn thật kĩ, thấy trên người nàng không có thương tổn thế mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngu Thanh Thiển thấy ánh mắt của các đồng đội trong lòng ấm áp, mỉm cười nói: "Yên tâm đi, ta không sao."
"Thanh Thiển, ngươi thực sự là hù chết chúng ta." Cơ Linh Song đưa tay ôm Ngu Thanh Thiển thật chặt.
Hạ Oanh cũng kích động ôm Ngu Thanh Thiển: "Con Linh Soái cấp ma thú kia không làm gì ngươi chứ?"
"Không, ta vọt tới một chỗ cánh rừng có sương mù liền tránh thoát nó rồi." Ngu Thanh Thiển cười giải thích với mấy người: "Sau đó chính mình cũng lạc đường, cũng may mấy ngày trước sương mù trong rừng kia tản đi, ta mới có thể đi ra."
Cổ Diễm đã dặn dò rồi, chuyện gặp được hắn cùng với tiểu tháp không thể nói ra.
"Đi ra là tốt rồi." Hỏa Ly Nhã cùng Tạ Thư mấy người dồn dập nói.
Vẻ mặt của một đội người uể oải suy sụp cũng biến đổi liên tục theo sự trở về của Ngu Thanh Thiển, từng cái từng cái trên mặt đều mang theo nụ cười.
Những người khác thấy thế cũng không khỏi cảm thán ở trong lòng, mệnh Ngu Thanh Thiển vẫn đúng là lớn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tuyet-sung-thai-tu-dien-ha-rat-lieu-nhan/1662562/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.