Lời của Ngu Thanh Thiển cũng làm cho mọi người phản ứng lại, chắc là việc bọn họ không ngừng gặp phải yêu thực cùng ma thú tập kích là mệnh lệnh của những Hoàng cấp ma thú cùng yêu thực kia.
Có điều cũng là bình thường, nhân loại cùng yêu thực, ma thú vốn là kẻ địch, lúc giảng hòa là vì lợi ích, thế nhưng muốn dễ dàng mà đạt được đồ tốt ở bên trong là không thể nào.
Mộ Dung Thanh suy nghĩ một chút nói: "Chúng ta tiến vào trung tâm đảo, có thể cũng không chỉ có nhân loại chúng ta đang dò xét, nói không chừng yêu thực cùng ma thú cũng sẽ không ngừng xuất hiện tra xét, vẫn là trước nghỉ ngơi bổ sung tốt thể lực cùng linh lực rồi lại tiếp tục đi thôi."
"Đúng, lúc nào chúng ta cũng đều phải cảnh giác, phòng hộ áo giáp không thể giải trừ." Hỏa Ly Nhã đồng ý nói.
Ngu Thanh Thiển ngồi dưới đất, tâm thần hơi động, một tay nhẹ nhàng vuốt ve vài cây hoa cỏ trên đất, từng tia từng tia dị năng tràn ra.
Không lâu sau, vài cây cỏ nhỏ này bất tri bất giác biến mất ở tại chỗ, xuất hiện trên đường phía trước, tiếp theo giống như là chạy đi vậy, không ngừng di động.
"Trung tâm đảo là nơi nguy hiểm nhất của Thủy Vu Đảo, có điều nơi nguy hiểm nhất cũng có lẽ sẽ có rất nhiều thu hoạch, chúng ta cần nắm chắc." Ngu Thanh Thiển mở miệng cười khẽ, an ủi cảm xúc căng thẳng của mọi người.
Trung tâm đảo chưa từng bị Thánh viện cùng Hoàng viện khai thác, tin rằng dược thảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tuyet-sung-thai-tu-dien-ha-rat-lieu-nhan/1662539/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.