Trong ngôi nhà gỗ ở trung tâm đảo Thủy Vu.
Mọi người xem xong trận chiến trong gương, đều có thể đoán ra được Ngu Thanh Thiển muốn cận chiến là vì mục đích gì.
“Suy nghĩ tỉ mỉ, hành động mạnh mẽ, cô bé này khá lắm.” Viện trưởng của Học viện Hoàng gia vùng đông bộ hơi lộ vẻ tán thưởng, quan hệ giữa ông và Thư Giang rất tốt.
Vẻ tươi cười trên mặt Thư Giang lại càng thêm đâm nét hơn: “Cô nhóc này trước nay làm việc gì cũng đều điềm tĩnh và khiêm tốn cả.”
Câu này cũng xem như đã phản bác lại câu ban nãy viện trưởng của Học viện Hoàng gia vùng tây bộ nói rằng Ngu Thanh Thiển liều lĩnh.
Sắc mặt của viện trưởng Học viện Hoàng gia vùng tây bộ có hơi khó coi, nhưng ông lại không hề cãi lại, giờ sự thật đã bày ra trước mắt, chứng tỏ vừa rồi mắt đánh giá của ông đã quá sai lầm.
Nam tử lạnh lùng đến từ Hoàng viện gật đầu nói: “Quả thật rất khá, nếu nhóm của cô bé có thể giành được hạng nhất trong kỳ kiểm tra này thì sau này có thể đến Hoàng viện của bọn ta để tu hành.”
Tu hành mà ông nói chỉ mới là được tuyển chọn thông thường mà thôi, biểu hiện bây giờ của bọn Ngu Thanh Thiển vẫn chưa đạt tới tư cách được đặc cách tuyển chọn.
Ông lão gầy guộc đến từ Thánh viện vuốt râu cười nói: “Ta có thể trực tiếp nhận chúng vào, bốn năm sau đến Thánh viện tu hành.”
Ông có thể nhìn ra được, dưới sự khai thác của Ngu Thanh Thiển, thiên phú của nhóm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tuyet-sung-thai-tu-dien-ha-rat-lieu-nhan/1662522/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.