Bọn họ đều biết năng lực của Phong Thần, che chắn được một phần ba lượng mưa cho Ngu Thanh Thiển là một chuyện rất bình thường, thế nhưng vì sao cây cối bảy màu trong rừng mưa lại liên kết với nhau cùng giúp đỡ Ngu Thanh Thiển vậy?
Đây là chuyện ngoài ý muốn mà họ không thể ngờ tới được, khiến cho họ khiếp sợ không thôi.
Trì Mặc Nhiễm thấy Ngu Thanh Thiển nhờ vào sự phối hợp của Phong Thần và cây cối bảy màu mà thuận lợi nhảy đến gần chỗ của Thất Thải Thần Mộc, trái tim đang muốn thót ra ngoài của hắn bình ổn lại hẳn.
Đương nhiên Lãnh Lăng Sương cũng phát hiện ra Ngu Thanh Thiển đã đến sau lưng mình, cảm giác bất an trong lòng nọ lại bắt đầu lan ra.
“Ngu tiểu thư cũng muốn có được gốc Thất Thải Thần Mộc này à?” Lãnh Lăng Sương xoay người nhìn Ngu Thanh Thiển cười nhạt nói: “Đợi ta hủy rễ của Thất Thải Thần Mộc xong là có thể chặt gãy được nó rồi, đến lúc đó ta có thể chia cho ngươi một phần.”
Thất Thải Thần Mộc rất quý giá, chính nàng cũng không thể lấy hết toàn bộ được, chia cho Ngu Thanh Thiển một phần cũng chỉ khiến cho trưởng bối trong Trì gia phản cảm với Ngu Thanh Thiển mà thôi, đây chính là mục đích của nàng.
Càng quan trọng hơn nữa là Ngu Thanh Thiển đã đến sau lưng nàng, lại có Phong Thần giúp sức, nàng phải để lại ấn tượng tốt cho Phong Thần nên đương nhiên sẽ không keo kiệt chút ít Thất Thải Thần Mộc mà làm gì.
Ngu Thanh Thiển nhìn Lãnh Lăng Sương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tuyet-sung-thai-tu-dien-ha-rat-lieu-nhan/1662493/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.