🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đoàn người liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lãnh Lăng Sương đang chậm rãi bước đi dưới mưa phùn.
Lực chú ý của Phong Thần lại tập trung trên cây dù giấy Lãnh Lăng Sương đang cầm trong tay, chàng nói: “Cây dù giấy trong tay nàng ta được làm từ Vạn Cổ Thanh Mộc, có thể ngăn được phần lớn sự ăn mòn trên thế gian.”
Nghe Phong Thần nói vậy, những người đứng đó đều ngẩn người ra, hiển nhiên họ không ngờ tới chiếc dù trong tay Lãnh Lăng Sương lại được làm từ Vạn Cổ Thanh Mộc. 
Hỏa Ly Nhã sờ cằm: “Xem ra chuyện Lãnh Lăng Sương có thể tiên đoán không phải là giả, có thể có được cây dù giấy được làm từ Vạn Cổ Thanh Mộc, chắc hẳn trước đây nàng ta đã gặp được một cơ duyên rất lớn.”
Vạn Cổ Thanh Mộc so ra kém hơn Thất Thải Thần Mộc một bậc, thế nhưng điểm tốt lại vẫn rất nhiều, không chỉ có thể ngăn chặn được phần lớn các thuật pháp hoặc yêu thú, yêu thực có tính ăn mòn, mà nếu thường xuyên đem theo bên người thì còn có công hiệu gột rửa tâm thần nữa.
Môi trường sinh trưởng của Vạn Cổ Thanh Mộc vô cùng khắc nghiệt và bí mật, cực kỳ khó tìm, do đó nên cũng hết sức quý giá. 
“Đại ca, Lãnh Lăng Sương làm việc gì cũng không hề đơn giản như vẻ ngoài, ả ta cầm chiếc dù giấy Thanh Mộc có khả năng chống xói mòn, vậy thì chắc hẳn nước mưa ở đây có tác dụng ăn mòn đấy.” Ở Trì gia, Trì Mặc Hoan và Lãnh Lăng Sương rất không hợp nhau, từng lén lút chống lại nhau rất nhiều lần nên hắn cũng có chút hiểu biết về tính cách của nàng ta.
Ngu Thanh Thiển mờ mịt nhìn Trì Mặc Hoan một cái, thầm nghĩ quả nhiên là tinh anh xuất thân từ gia tộc cấp cao, suy nghĩ tinh tế, không phải là dạng người chỉ nghĩ tới việc trừng trị Lãnh Lăng Sương hoặc là chiếm trước cơ duyên một cách lỗ mãng.
Trì Mặc Nhiễm gật đầu: “Ừ, cơn mưa phùn này có tác dụng ăn mòn.” 
Trì Uy tiếp lời: “Thất Thải Thần Mộc chính là loại cây được sinh ra trong một môi trường có những cơn mưa phùn có tính ăn mòn như thế này, tính ăn mòn của mưa phùn càng mạnh thì phẩm chất của Thất Thải Thần Mộc lại cũng càng tốt.”
Trì Mặc Hoan nghe hai người nói vậy liền cầm lấy một miếng thịt của ma thú ra ném vào rừng cây.
Nước mưa tí tách rơi trên miếng thịt nọ, chỉ trong nháy mắt miếng thịt đã biến thành một vũng nước rồi lập tức bốc hơi luôn. 
Đoàn người trông thấy cảnh này đều có hơi rùng mình, thế này thì không có dù giấy Thanh Mộc trong tay, bọn họ làm sao qua đó chặt Thất Thải Thần Mộc được đây.
Trì Mặc Hoan híp mắt lại, hét to: “Lãnh Lăng Sương, ngươi thế này là đang muốn nuốt trọn Thất Thải Thần Mộc một mình đấy hả?”
Lúc đoàn người vừa đến thì Lãnh Lăng Sương đã phát hiện ra rồi, chỉ là vờ như không biết mà thôi, giờ Trì Mặc Hoan hét lên như thế liền khiến cho ánh mắt của nàng ánh lên sát ý lạnh lẽo. 
Từ sau khi đến Trì gia, nàng đã dần khiến cho trưởng bối và những người cùng vai vế yêu thích. Thế nhưng tên Trì Mặc Hoan này thì lại cứ ngứa mắt nàng mãi, thường hay chống đối với nàng, cũng may nàng đã sớm học được cách nhẫn nhịn từ những trắc trở gặp phải ở kiếp trước.
Mấy năm gần đây, mấy trưởng bối trong Trì gia lại càng cảm thấy có hơi bất mãn với Trì Mặc Hoan, thế nhưng Trì Mặc Hoan không chỉ là con trai của chủ gia tộc mà còn rất được Trì Mặc Nhiễm yêu thích và chăm nom. Trong gia tộc, nàng vẫn không thể thật sự trở mặt với hắn được.
Trước đó nàng đã thiết kế cái bẫy độc tự cháy kia rồi, thế nhưng hiển nhiên là không hề thành công. 
Trong mắt Lãnh Lăng Sương có lệ khí nhanh chóng sượt qua nhưng rồi lại lập tức bị che giấu, lần này xem như Trì Mặc Hoan mạng lớn đi.
Nàng cầm dù trong tay chậm rãi xoay người, phối với cây cối bảy màu xung quanh cùng mưa nhỏ rơi tí tách lại càng tôn lên sự dịu dàng và tĩnh lặng của nàng.
Chỉ có điều chuyện Lãnh Lăng Sương giăng bẫy trước đây đã hình thành sự phản cảm trong lòng những người trong đoàn, đương nhiên họ không thể nào thưởng thức được vẻ đẹp tĩnh lặng của nàng hiện giờ. 
“Sao ta có thể độc chiếm Thất Thải Thần Mộc được chứ, chỉ là vào trước các vị một bước để nhìn thử mà thôi.”
Lãnh Lăng Sương nở một nụ cười nhạt, nói tiếp: “Càng huống hồ gì ta có lấy được Thất Thải Thần Mộc thì lúc quay về cũng phải dâng lên cho gia tộc thôi, Mặc Hoan đệ đệ, ngươi đừng vì có thành kiến với ta mà cố ý vu khống nhé.”
Đương nhiên nàng cũng có hứng thú với Thất Thải Thần Mộc, thế nhưng lại chưa từng nghĩ đến chuyện chiếm hết cả, nàng cũng biết cái gì gọi là dưới quyền kẻ khác thì phải cam chịu, trước nay nàng vẫn luôn có chừng mực khi phải lựa chọn giữa lấy và bỏ. 
Càng huống hồ gì chỉ cần đem Thất Thải Thần Mộc về thì đại sư chế tạo của gia tộc rồi cũng sẽ chế tạo một pháp trượng cho nàng thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.