Phong Thần chưa bao giờ nghi ngờ về thuật trị liệu của Ngu Thanh Thiển.
Đã từng có lúc mỗi lần độc phát linh lực trong cơ thể hắn lập tức sẽ tán loạn, tu vi dừng lại không tăng lên trong một khoảng thời gian, thậm chí sau khi bị độc tố ăn mòn thân thể cũng sẽ trở nên suy yếu trong vòng một hai tháng.
Nếu như sẽ không phát độc trong vòng ba năm, đến lúc đi Thánh viện hắn có thể làm được rất nhiều chuyện, tu vi cũng có thể nhanh chóng tăng lên.
"Có phải ta đây cũng không cần phải nói lời cám ơn với nàng nhiều thêm nữa không?" Hắn đưa mắt, như cười như không nhìn về phía Ngu Thanh Thiển.
Ngu Thanh Thiển dùng ngón tay cuốn lấy một lọn tóc của Phong Thần thưởng thức: "Dĩ nhiên, giữa ta và chàng cho tới bây giờ đều không cần nói lời cám ơn."
Phong Thần cúi đầu cười khẽ: "Được!"
Hắn nghiêng người lui về phía sau hai bước, cũng tựa vào cành cây giống như Ngu Thanh Thiển, hai người nằm cách nhau rất gần.
"Tin tức nàng muốn ta tra giúp nàng đều ở đây." Phong Thần lấy ra một phong thư từ trong ngực đưa cho Ngu Thanh Thiển, sắc mặt mang theo vài phần phức tạp.
Ngu Thanh Thiển nhận lấy phong thư mở ra đọc lướt một lượt, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Sau khi xem xong hết tin tức trong thư, mấy tờ giấy trắng trên tay của nàng hóa thành tro bụi, từ đầu ngón tay rơi xuống biến mất ở trong gió.
"Không nghĩ tới chuyện bí ẩn như vậy mà chàng cũng thăm dò được." Giọng nói trầm thấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tuyet-sung-thai-tu-dien-ha-rat-lieu-nhan/1662444/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.