Lúc đám người kia của tổ bảy xám xịt rời khỏi rồi, những người muốn xem trò hay mới thu hồi ánh mắt.
Kỳ Duệ cùng Cung Hạo tiến tới trước mặt Ngu Thanh Thiển, ánh mắt đen nhánh, cười híp mắt giống là hai con chó cỡ lớn đang tranh thủ tình cảm.
"Lão đại, ngươi quá uy vũ!"
"Lão đại, nếu không chúng ta chung tổ làm nhiệm vụ với ngươi đi?"
Được chứng kiến lão đại nhà bọn họ khí phách uy vũ, hai người cảm thấy cứ phải đi theo lão đại mới có tiền đồ.
Ngu Thanh Thiển buồn cười nhìn hai người: "Hiện tại ngoan ngoãn đi làm nhiệm vụ, đợi đến chuyến đi rèn luyện lần sau ta sẽ đi xin học viện dẫn theo các ngươi."
"Tuyệt Tuyệt! Lão đại là tốt nhất!" Cung Hạo hô ầm lên.
Làm nhiệm vụ với những người khác, chung quy vẫn thấy không đủ kích thích.
Kỳ Duệ cũng vội vàng gật đầu: "Vậy thì quyết định như thế đi, lần sau chúng ta phải ở chung tổ với lão đại."
Ngu Thanh Thiển duỗi tay gõ đầu hai người: "Chẳng lẽ ta còn có thể lừa các ngươi?"
"Vậy chúng ta đi trước đây lão đại." Thấy đồng đội đang gọi, Cung Hạo mất hết tinh thần nhún nhún vai với Ngu Thanh Thiển.
"Ừ, chú ý an toàn." Ngu Thanh Thiển khẽ cười ra tiếng.
Chuyến đi rèn luyện vẫn còn tiếp tục, những đội viên của tổ khác cũng lần lượt rời đi.
Hạ Oanh cùng Cơ Linh Song cũng nói mấy câu với Ngu Thanh Thiển và Tạ Thư, sau đó đi theo tiểu tổ của mình rời đi.
Bây giờ nhiệm vụ chủ lực là tìm kiếm vật phẩm, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tuyet-sung-thai-tu-dien-ha-rat-lieu-nhan/1662400/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.