Phong Thần kéo Ngu Thanh Thiển nhảy vào trong một cái xoáy nước, thuận theo nước sông cuộn chảy không ngừng lặn xuống.
Đáy mắt Ngu Thanh Thiển ẩn giấu mấy phần xảo trá, duỗi tay ôm eo Phong Thần thật chặt.
Cơ thể Phong Thần cứng đờ, song hắn lập tức khôi phục lại như thường.
Cũng đã hơn mười năm rồi hai người không có hành động thân thiết như thế, nhưng lòng của hắn chẳng những không bài xích, ngược lại còn cảm thấy ấm áp khó nói thành lời.
Lúc mới hai tuổi Ngu Thanh Thiển thường xuyên đến trước mặt hắn giả vờ đáng thương, vươn tay muốn hắn ôm muốn hắn bế.
Hắn bị nàng quấy đến phát phiền, đen mặt đành phải ôm nàng lên.
Sau đó nàng sẽ ôm hông hắn thật chặt, bày đủ trò, đùa giỡn, chơi xấu rồi lại làm nũng.
Thời gian lơ đãng trôi đi, nhưng mà ký ức vẫn vĩnh viễn lưu lại sâu trong đáy lòng, trân quý khắc sâu trong linh hồn Phong Thần.
Nếu như không có quãng thời gian cùng ăn cùng ở cùng ngủ, làm nũng vô lại kia, bây giờ Ngu Thanh Thiển tuyệt đối không thể nào tiến đến sát gần Phong Thần, càng không khả năng lưu lại nhiều dấu vết đậm sâu ở trong lòng hắn.
Sau nửa canh giờ, xoáy nước cuốn đám người, bao gồm cả sáu người kia đến trên một khối đá ngầm.
Ngu Thanh Thiển vừa đáp lên trên mặt đá ngầm liền buông Phong Thần ra, mặc dù nàng còn muốn đùa giỡn bệnh mỹ nhân thêm một chút, nhưng bây giờ không phải là lúc để làm chuyện này.
Mấy người đứng vững mới bắt đầu nhìn quanh một vòng.
Bốn phía đều là đá ngầm cùng nước sông, cứ tựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tuyet-sung-thai-tu-dien-ha-rat-lieu-nhan/1662388/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.