Ngu Thanh Thiển không ngờ đột nhiên Cơ Linh Song lại trêu chọc mình, quan trọng nhất là nàng phát hiện chuyện thiên phú của mình không còn là bí mật trong học viện nữa.
“Sao ngươi biết?”
“Không chỉ ta biết, học viên cũ và học viên mới đến từ các đại quốc đã nắm rõ thông tin thiên phú của tân sinh ngay lập tức rồi. Khoảng vài ngày nữa toàn học viện sẽ biết ngươi là người thứ hai trong mấy khóa gần đây có thiên phú Linh Thực Sư thí luyện là Cực Giai.”
Cơ Linh Song dừng lại một chút, bổ sung: “Khóa của chúng ta ngoài ngươi ra còn có một người nữa cũng được đ.á.n.h giá thiên phú Linh Thực Sư Cực Giai, hắn là người thứ ba.”
“Oa! Thanh Thiển thật lợi hại.” Hạ Oanh đầy vẻ kích động.
Tạ Thư nhìn Ngu Thanh Thiển không hề tỏ ra kinh ngạc hay bất ngờ, hẳn nàng đã biết tin này.
Ngu Thanh Thiển nhún vai, cười như không cười nhìn Cơ Linh Song nói: “Nàng vẫn chưa nói hết mà.”
Nàng nhận thấy ký túc xá mình ở quả thực là rồng nằm hổ phục. Chỉ có Hạ Oanh đơn thuần, tươi sáng, hai người còn lại đều không đơn giản như vẻ ngoài.
Cơ Linh Song cười cười, nói tiếp: “Những cái khác cũng chẳng có gì đáng nói. Tố chất thể chất và tinh thần lực đâu phải không thể nâng cao được. Thành tựu tương lai, ta cho rằng vẫn nghiêng về thiên phú Linh Thực Sư hơn.”
Câu nói này được xem là lời an ủi khéo léo.
Nếu Cơ Linh Song có thiên phú Linh Thực Sư tuyệt vời, mà tố chất thể chất và tinh thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tuyet-sung-thai-tu-dien-ha-qua-muc-quyen-ru/5016202/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.