Ngu Thanh Thiển tìm một hang động yên tĩnh, thả ngựa Xích Diễm đi tự kiếm ăn.
“Ngươi biết nướng đồ ăn không?” Nàng quay đầu nhìn Hỏa Ly Nhã.
Hỏa Ly Nhã gật đầu: “Biết.”
Trên đường đi, hết đồ ăn khô mà hắn mang theo thì hắn tự săn b.ắ.n và nướng ăn.
Ngu Thanh Thiển ném hai con thỏ vừa săn được trên đường và vài gói gia vị cho hắn: “Giao cho ngươi đó, đừng nướng cháy nhé.”
Mặt Hỏa Ly Nhã tối sầm: “Ngươi đừng coi thường người khác.”
“Ngươi là thái t.ử được nuông chiều, việc người khác nghi ngờ khả năng làm việc của ngươi cũng là chuyện rất bình thường mà?” Ngu Thanh Thiển cười nhẹ một tiếng.
“Sao ngươi không tự làm đi?” Hỏa Ly Nhã nhướng mày.
“Ta vừa tốn rất nhiều tinh lực để giải độc cho ngươi, ta cần nghỉ ngơi một chút.” Ngu Thanh Thiển rất thích đồ ăn ngon, nếu không phải vì muốn nhanh chóng luyện hóa tinh hoa độc tố, nàng cũng muốn tự tay làm. Nàng rất nghi ngờ tay nghề của Hỏa Ly Nhã.
“Hừ.” Hỏa Ly Nhã hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không tranh cãi vấn đề này nữa, đi sang bên cạnh nhặt củi.
Ngu Thanh Thiển đi vào hang động khoanh chân ngồi xuống, ép giọt tinh hoa độc tố màu đen hút ra từ cơ thể Hỏa Ly Nhã từ đan điền ra, bắt đầu dùng dị năng luyện hóa hấp thu từng chút một.
Khoảng một giờ sau, một mùi thơm bay vào từ bên ngoài hang động. Nàng mở mắt vươn vai.
Độc tố trong cơ thể Hỏa Ly Nhã kém xa so với cậu bé gặp hồi nhỏ. Luyện hóa xong hoàn toàn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tuyet-sung-thai-tu-dien-ha-qua-muc-quyen-ru/5016196/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.