Xe ngựa chỉ chốc lát liền đến nhà, hai người vừa mới xuống xe, vừa vặn đụng với An Lương ra ngoài, Thiên Hựu vội quay về An Lương cúi người hành lễ 
“Sư phụ, người phải ra cửa?” 
“Giữa trưa này ngươi đã chạy đi đâu?” An Lương bất mãn lên tiếng 
Thiên Hựu sững sờ, hoá ra sư phụ ra ngoài là vì tìm chính mình a… 
“Ta thấy nó cả ngày buồn rầu ở nhà, rất ít ra ngoài, liền để nó đi tìm Tuyết Nhi chơi” Mục Khuynh Tuyết nói dối đều lẽ thẳng khí hùng, liếc An Lương một chút, nắm lấy Thiên Hựu đi đến phía trong viện 
An Lương hơi nhướng mày, không đợi nàng mở miệng lần nữa, hai mẹ con này đã tiến vào nội sảnh 
Bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ một tiếng, quay người đuổi tới 
“Mẹ, người đói bụng không? Ta đi làm cơm cho người” 
“Không cần, cơm nước ta đã làm xong” An Lương đi theo phía sau hai người tiến vào sảnh 
“Nga? Quá tốt rồi! Rất nhiều ngày không hưởng qua tay nghề của sư phụ rồi!” Thiên Hựu đại hỉ 
An Lương thấy nàng vui vẻ như vậy, cũng là hiếm thấy lộ miệng cười 
… 
Bên trêи bàn ăn, ba người cúi đầu ăn cơm, ít có giao lưu 
“Thiên Hựu, mấy ngày trước đây để ngươi học…” 
“Thiên Hựu, mẹ ngày hôm qua dạy ngươi thương pháp xuyên mây còn nhớ không?” Mục Khuynh Tuyết lên tiếng cắt đứt lời của An Lương 
“Ạch, thương pháp mẹ dạy đều còn nhớ được” Thiên Hựu đáp một câu, vội cúi đầu ăn cơm tiếp 
An Lương sững sờ, nhíu nhíu mày 
“Thiên Hựu, buổi chiều không có gì chuyện liền đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tuyet-rong-hon/184379/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.