“Tỷ tỷ, không cần đưa tiễn nữa, càng đi về phía trước, chính là đất Dực rồi”
Ba người thét dừng ngựa, xuống ngựa
An Lương trêи mặt mang theo vẻ xấu hổ
“Tiểu Quyết…”
An Quyết cười khẽ, giơ tay vuốt lên lông mày nhíu chặt của nàng
“Tỷ tỷ không cần như vậy”
“Xưa nay đều là ngươi bảo vệ ta chăm sóc ta, ta cũng không thể vì ngươi làm những gì”
“Lần từ biệt này, cũng không biết khi nào mới có thể lại gặp nhau. Tỷ tỷ, đáp ứng ta, có rãnh, nhớ về nhà xem thử, cửa lớn trong nhà, mãi mãi cũng mở vì ngươi”
“Được” An Lương tâm trạng cảm động, gật đầu lia lịa
“Thiếu soái, ngươi… Tự lo lấy đi”
“Ừm… Ta không ở, tiểu Quyết thì giao cho ngươi, thay ta chăm sóc tốt nàng” Nắm chặt cánh tay của An Diệc
An Lương đang cùng hai người nói từ biệt, liền nghe thấy phía sau một trận tiếng vó ngựa quen thuộc, quay đầu lại liếc mắt nhìn, ngẩn ra
Thời gian mấy hơi, Mục Khuynh Tuyết liền đến trước mắt
An Lương cau lại lông mày, tỉ mỉ đánh giá tên gia hỏa trừng mắt thẳng đứng trước mắt
Gầy rồi, sắc mặt tiều tụy, hai mắt đỏ chót
Mấy ngày nay sợ là lại không biết là thế nào dằn vặt chính mình
Ánh mắt sáng quắc của Mục Khuynh Tuyết, nhìn thẳng An Lương, trong mắt lại là không đung được người khác
An Quyết tiến lên nửa bước, còn muốn cùng An Lương nói cái gì
Mục Khuynh Tuyết đá bụng ngựa, trực tiếp nằm ngang ở giữa hai người, ở trêи cao nhìn xuống liếc chéo An Quyết, “Không tiễn”
Ngữ khí âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khuynh-thanh-tuyet-rong-hon/1503657/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.